Dọn dẹp xong chỗ này, Đường Hạo Tuấn mới cất bước đi về phía biệt thự.
Vừa đi, anh vừa xem xét không gian xung quanh.
Mặc dù anh đã nhìn hòn đảo này qua camera nhưng hình ảnh từ camera và hình ảnh nhìn thấy bằng mắt thường vẫn có một chút khác biệt.
Chẳng mấy chốc, Đường Hạo Tuấn đã đi vào biệt thự.
Căn biệt thự này không quá xa hoa nhưng cũng là loại cao cấp, sống ở đây đúng là Tống Vy sẽ không phải chịu khổ gì.
Nhưng từ đây cũng có thể nhìn thấy, tình cảm của Đường Hạo Minh dành cho Tống Vy thật sự rất sâu đậm.
Nghĩ đến đây, gương mặt Đường Hạo Tuấn lộ ra vẻ khó chịu.
Có thể không khó chịu sao? Có người đàn ông khác nhung nhớ vợ mình như vậy, là đàn ông thì ai cũng đều tức giận như vậy!
Đường Hạo Tuấn cất bước đi lên tầng 3, không bao lâu sau đã tới trước cửa phòng của Tống Vy.
Lúc trước Tống Vy đã dùng camera cho anh xem là phòng nào nên anh có thể tìm ra luôn được căn phòng này.
Advertisement
Đường Hạo Tuấn đưa tay lên gõ cửa.
Ở bên trong, Tống Vy nghe thấy tiếng gõ, gương mặt lập tức vui mừng, vội vàng đi về phía cửa, dùng hết sức đẩy chiếc sofa ra để mở cửa.
Nhìn người đàn ông ở đối diện, khoé mắt Tống Vy đỏ hoe rồi cô lao thẳng vào trong lòng anh.
Cô lao mạnh tới mức làm anh phải lùi về sau một bước, anh ôm ghì lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô: “Vợ, anh đến đón em rồi đây.”
“Em biết rồi, em biết rồi.” Tống Vy nghẹn ngào gật đầu.
Anh đến rồi, anh xuất hiện trước mặt cô rồi.
Hơn nữa cô đã ôm được anh, mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh, hơi ấm quen thuộc này làm cô biết anh thật sự đã tìm thấy cô rồi.
Giây phút này Tống Vy buông bỏ hoàn toàn sự cảnh giác và phòng bị, òa lên bật khóc nức nở, còn to hơn lần trước khi cô liên lạc được với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn biết trong khoảng thời gian này cô đã phải chịu nhiều sợ hãi, một mình cô bị bắt trên hòn đảo này, lại còn phải đối mặt với sự quấy rối liên tục của Đường Hạo Tuấn và sự rình rập của Lâm Giai Nhi. Để tự bảo vệ mình, cô đã phải hi sinh rất nhiều.
Rõ ràng cô là một cô gái yếu ớt, sức trói gà không chặt vậy mà đã phải mạnh mẽ để cầm bình hoa và dao lên làm vũ khí.
Tin rằng sau khi trải qua chuyện này, tính cách của cô sẽ còn mạnh mẽ hơn trước.
Đường Hạo Tuấn ôm nhẹ Tống Vy, vỗ lưng cho cô, lặng lẽ an ủi những cảm xúc trong lòng cô.
Thỉnh thoảng anh còn cúi đầu hôn trán và tóc cô.
Dần dần, tâm trạng của Tống Vy cũng bình tĩnh trở lại, tiếng khóc cũng từ từ dừng hẳn.
Cô ngẩng đầu lên, lau mắt, cười xấu hổ: “Hạo Tuấn, xin lỗi anh, có phải em khóc rất xấu không?”
“Không hề, đối với anh lúc nào em cũng rất đẹp.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt là sự đau lòng và tự trách không thể che giấu được: “Em gầy đi rồi.”
Mặc dù ở đây cô không phải chịu khổ gì nhưng thật sự là cô đã gầy đi.
Áp lực tâm lý cộng thêm tâm trạng không vui, cho dù có được ăn ngon đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ gầy đi.
“Xin lỗi em, là anh không để ý đến em, nếu lúc đầu anh đi cùng em thì có lẽ em đã không bị Đường Hạo Minh bắt đi.” Đường Hạo Tuấn áy náy nói.
Tống Vy lắc đầu: “Không, không phải là lỗi của anh, em là một người trưởng thành, cho dù anh là chồng của em thì anh cũng không có trách nhiệm phải để ý tới em cả ngày. Việc em bị bắt ngoài sự thâm độc, gian xảo của Đường Hạo Minh ra thì một phần cũng là do em không cẩn thận. Chuyện này không liên quan tới anh, anh không hề sai chút nào, người sai là em, là em đã khiến anh lo lắng, xin lỗi anh chồng.”
Cô nắm lấy cánh tay anh xin lỗi.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm của cô lên, lau đi giọt nước mắt cuối cùng còn đọng ở khóe mắt cô rồi hôn vào mắt cô.
Tống Vy thuận thế nhắm mắt lại.
Một giây sau, môi của Đường Hạo Tuấn rời khỏi mắt cô, anh nhìn xuống môi cô rồi cúi đầu hôn xuống.
Tống Vy ngẩn người ra một lát rồi mới phản ứng lại được, cô ôm cổ người đàn ông, đáp lại nụ hôn của anh.
Người đàn ông cảm nhận được sự hồi đáp của cô, nụ hôn càng trở nên nồng cháy hơn.
Tống Vy cũng không chịu thua, cũng mạnh mẽ đáp lại anh như vậy.
Nụ hôn của Đường Hạo Tuấn mang theo nỗi nhớ nhung đậm sâu, niềm vui mừng khi mất rồi còn có lại được. Nụ hôn của Tống Vy chẳng lẽ không phải cũng như vậy sao?
Bọn họ đều muốn có được nhau, muốn đối phương hòa vào cơ thể mình.
Hình như chỉ có như vậy thì mới có thể chứng minh được bọn họ đã thật sự quay lại bên nhau.
Cạch, cánh cửa phòng đóng lại.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy đi về phía giường, vừa đi, quần áo lần lượt rơi từng chiếc xuống đất trên đoạn đường hai người đi qua.
Giữa ban ngày, ở căn biệt thự của một người đàn ông khác, hai người điên cuồng tới cực điểm.
Ngoài tình yêu dành cho đối phương ra thì sự điên cuồng của bọn họ còn mang theo sự kích thích ở bên trong.
Dù sao ân ái trong biệt thự của Đường Hạo Minh- kẻ thù của mình thì ít nhiều gì cũng khiến anh ta cảm thấy ghê tởm, như vậy thì có thể không kích thích sao?
Màn đêm dần dần buông xuống.
Đường Hạo Tuấn ngồi ở đầu giường, Tống Vy nằm trong lòng anh, ngủ rất sâu.
Ban ngày cô đã quá mệt, cộng thêm sự căng thẳng tinh thần trong khoảng thời gian này, lúc này Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh cô, cô đã có thể hoàn toàn thoải mái và đương nhiên ngủ cũng rất ngon.
Đường Hạo Tuấn ôm cô, bàn tay to vỗ nhẹ vào vai cô, dỗ dành cô như đang dỗ trẻ con.
Nhưng một tay khác của anh lại cầm điện thoại, gọi cho Trình Hiệp.
Lúc này Trình Hiệp đang ngồi trên boong tàu của du thuyền, câu cá đầy chán nản, nghe thấy tiếng điện thoại, anh ta lập tức bỏ cần câu xuống để nghe máy: “Tổng giám đốc.”
Tốt quá rồi, đại chiến giữa tổng giám đốc và mợ chủ cuối cùng cũng đã kết thúc.
Phải công nhận rằng, hai người này đúng là lâu thật, tới tận khi trời tối mới kết thúc.
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng trả lời: “Để lại mười vệ sĩ, còn tất cả rút hết lên du thuyền, lái du thuyền tới sau mực nước biển.”
“Gì ạ?” Trình Hiệp ngẩn ngơ, ánh mắt ngơ ngác không hiểu, vội vàng hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh định làm gì vậy?”
“Đường Hạo Minh vẫn chưa biết chúng ta đã tìm được Tống Vy, hơn nữa còn bắt được Lâm Giai Nhi vậy nên có thể anh ta sẽ quay lại.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt nói.
Trình Hiệp hiểu ra, hai mắt sáng lên: “Tổng giám đốc, ý của anh là muốn bắt cua trong rọ? Bắt luôn Đường Hạo Minh đúng không?”
“Đúng vậy, thế nên cậu cho người lái du thuyền đi đã, Đường Hạo Minh đứng từ xa đã nhìn thấy du thuyền thì anh ta sẽ không đáp máy bay xuống mà quay đầu đi thẳng luôn.”
“Anh nói đúng, tôi hiểu rồi.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Ngoài ra những người ở lại trên đảo cũng trốn vào các góc trong biệt thự, đợi Đường Hạo Minh về thì lập tức bắt ngay.”
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn cúp điện thoại, để xuống bên cạnh rồi cũng nằm xuống, nhắm mắt lại.
Khoảng thời gian này anh cũng không được nghỉ bao nhiêu, thêm vào đó anh liên tục hút thuốc, đầu óc lúc nào cũng mơ màng, nặng trịch. Ban ngày còn vận động một hồi, giờ anh cũng mệt rồi.
Ôm Tống Vy, Đường Hạo Tuấn cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Anh ngủ một mạch tới sáng hôm sau.
Lúc Đường Hạo Tuấn mở mắt ra, bên ngoài đã sáng hẳn, chút ánh nắng nhạt chiếu vào trong làm anh hơi chói mắt.
Đường Hạo Tuấn xoa huyệt thái dương, rút cánh tay dưới cổ Tống Vy ra.
Làm gối cho Tống Vy cả đêm, cánh tay anh đã cứng đờ, tê liệt.
Nhưng anh dường như không cảm thấy, chỉ tùy tiện xoa bóp vài cái rồi với tay lấy điện thoại ở đầu giường xem thời gian.
Chín giờ sáng!
Bên ngoài không chút động tĩnh, từ tối qua đến giờ cũng rất yên tĩnh.
Xem ra tối qua Đường Hạo Minh vẫn chưa về.
Anh đang suy nghĩ thì tự nhiên có người gõ cửa.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Ai vậy?”
“Tổng giám đốc, là tôi.” Tiếng của Trình Hiệp vang lên bên ngoài.
Lông mày Đường Hạo Tuấn giãn ra: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đưa quần áo của anh tới, ngoài ra bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, anh và mợ chủ xuống ăn sáng đi.” Trình Hiệp trả lời.
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới nhớ ra đúng là ở đây anh không có quần áo để thay.
Còn chuyện ăn uống thì từ ngày hôm qua đến giờ, anh và Tống Vy đều chưa ăn gì, cũng tới lúc ăn một chút gì đó rồi.