Anh ta vốn dĩ chỉ nhìn thấy dáng vẻ cô cố gắng giãy giụa, cảm thấy có hứng thú, muốn trêu chọc cô, không hề muốn thật sự làm gì với cô.
Dù sao cô cũng đã ở bên cạnh anh ta, anh ta có rất nhiều thời gian từ từ tấn công cô.
Nhưng không ngờ, cô lại trực tiếp ra tay với anh ta!
Đường Hạo Minh giơ tay lên, mở tay ra, ra hiệu cho cô nhìn máu ở trên bàn tay: “Tống Vy, em là người đầu tiên dám đánh tôi!”
Sắc mặt Tống Vy tái nhợt: “Anh đã muốn đối xử với tôi như vậy, tại sao tôi không thể đánh anh, là anh đáng đời!”
Đường Hạo Minh nheo mắt lại: “Là tôi đáng đời, thật là hay, đã như vậy, thì tại sao tôi còn phải chịu đựng, tại sao không dứt khoát làm em là xong rồi, nếu không làm sao xứng đáng với vết thương trên đầu tôi!”
Nói xong, anh ta cười khẩy một tiếng, bỏ bàn tay đang đặt trên đầu xuống, mặc kệ máu trên đầu vẫn đang chảy, cười một cách không đàng hoàng, đi về phía Tống Vy.
Trái tim Tống Vy đột nhiên co rút lại, vừa lùi sang bên cạnh, vừa tìm xem xung quanh còn có vũ khí gì không.
Lần này nhìn, thì nhìn thấy đĩa đựng trái cây ở chiếc bàn uống nước bên cạnh, bên trên có một con dao gọt hoa quả nhỏ.
Advertisement
Nhìn thấy dao gọt hoa quả, Tống Vy giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạnh, chạy nhanh đến, cầm con dao gọt hoa quả lên, sau đó hai tay nắm chặt lấy, mũi dao hướng về phía Đường Hạo Minh: “Không được qua đây, nếu anh qua đây tôi sẽ không khách khí đâu!”
Nhìn Tống Vy cầm dao, nhưng tay lại đang run rẩy, Đường Hạo Minh xem thường cong môi: “Bé con, em nhìn tay em đi, run rẩy như vậy, em thật sự có thể ra tay với anh sao?”
“.…” Tống Vy há hốc mồm, không nói nên lời.
Cô đương nhiên không thể.
Ngay cả gà cô còn không dám giết, chứ đừng nói đến là đâm người.
Cô làm như vậy, cùng là hi vọng ép Đường Hạo Minh lùi lại, để Đường Hạo Minh không dám đến gần mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Đường Hạo Minh, anh ta không hề sợ con dao trên tay cô, ngược lại còn tiếp tục đi về phía cô.
Tống Vy thấy anh ta không né tránh, tay càng thêm run rẩy: “Không được qua đây, Đường Hạo Minh tôi bảo anh không được qua đây, anh có nghe thấy không?”
“Không nghe thấy, hơn nữa tôi cũng muốn xem xem, em rốt cuộc có giết tôi không.” Đường Hạo Minh cười, tiếp tục đi về phía trước.
Khuôn mặt Tống Vy tái nhợt.
Người đàn ông này bị thần kinh hả?
Lại còn muốn xem xem cô có giết chết anh ta không.
Đúng vậy, cô quả thật không dám ra tay.
Nhưng nếu như bị ép, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy một người không dám giết người, lúc bị ép vào đường cùng, sẽ ra tay giết người.
Nên cô không muốn giết người, nhưng nếu như Đường Hạo Minh thật sự muốn làm như vậy, vì để bảo vệ mình, cô nhất định phải ép mình ra tay.
Đang nghĩ, Đường Hạo Minh đã đi đến trước mặt cô.
Mà Tống Vy cũng không có cách nào lùi về sau được nữa, bởi vì phía sau chính là bức tường lạnh lẽo.
Đường Hạo Minh chống một tay lên tường, đem Tống Vy kẹp giữa mình mà bức tường, cúi đầu nhìn cô: “Bé con, bây giờ tôi đã ở trước mặt em, em có dám ra tay không?”
Tay Tống Vy run rẩy, sắp không giữ được con dao nữa, cũng không nói gì.
Đường Hạo Minh thấy vậy, đưa tay ra muốn lấy con dao của cô đi.
Nhưng Tống Vy lại cho rằng, anh ta muốn ra tay với mình, nóng lòng hét lên một tiếng, chém con dao về phía trước.
Đường Hạo Minh thấy vậy, đồng tử co rút lại, đột nhiên vội vàng né sang bên cạnh.
Mặc dù anh ta kịp thời né được, nhưng vẫn bị thương.
Cánh tay của anh ta bị lưỡi dao chém vào, tay áo bị chém rách, máu tươi từ bên trong chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, khiến chiếc thảm đỏ một mảng lớn.
Đường Hạo Minh cả người sững sờ, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Lúc nãy anh ta còn chắc chắn cô không dám ra tay, nhưng bây giờ, anh ta lại phát hiện mình đã bị vả mặt.
Cô thật sự ra tay.
Đừng nói Đường Hạo Minh, ngay cả bản thân Tống Vy cũng không dám tin, mình lại làm người khác bị thương.
Nhưng nhìn thấy mình chỉ làm bị thương cánh tay của Đường Hạo Minh, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn may, cô không thật sự giết người.
Mặc dù cô thật sự rất muốn giết chết Đường Hạo Minh, nhưng thật sự bảo cô giết người, cô vẫn không làm được.
Đương nhiên, nếu như dưới tình huống đầu óc nóng lên, mất đi lí trí, có lẽ cô cũng có thể làm được, nhưng dưới tình huống vẫn còn lý trí cô không làm được.
Cho dù làm trong lúc mất đi lý trí, nhưng sau khi khôi phục lại lý trí, chắc chắn cô cũng không chấp nhận được việc mình đã giết người.
Đột nhiên, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Tống Vy nghe thấy hơi thở của mình rõ ràng rất nhanh và hỗn loạn, dưới chân theo bản năng loạng choạng hai bước, sau đó hai chân mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất.
“Tôi…tôi không cố ý, ai bảo anh chạm vào tôi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Minh, sắc mặt tái nhợt nói.
Đường Hạo Minh che cánh tay vẫn còn đang chảy máu của mình, cùng nhìn cô, không nói gì, nhưng ánh mắt u ám, nhìn vào khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Tống Vy cầm dao, đưa vào cổ mình: “Tôi biết, tôi đã làm anh bị thương hai lần, chắc chắn anh muốn xé xác tôi, nhưng đó là anh tự mình tìm đến, tôi đã nói anh đừng đi qua, đừng chạm vào tôi, là tự anh không nghe, nên anh cũng đừng trách tôi đã làm như vậy với anh, tôi thừa nhận, tôi quả thật không thể giết anh, bởi vì tôi không thể chấp nhận việc mình giết người, nhưng giết chính bản thân mình, tôi vẫn có thể làm được.”
Nói đến đây, con dao trong tay cô lại dùng lực cứa vào da.
Lập tức, cổ của Tống Vy bị con dao cứa rách một đường khá nông, máu chảy ra, chảy lên lưỡi dao, nhìn vô cùng chướng mắt.
Đồng tử của Đường Hạo Minh giãn ra, không ngờ đến Tống Vy lại đối xử với bản thân cô như vậy.
Anh ta vội vàng đưa tay ra: “Tống Vy, em làm gì vậy!”
Tống Vy nắm chặt cán dao: “Tôi làm gì không phải anh đã nhìn thấy sao? Tôi biết, anh bắt tôi đến đây, ngoại trừ muốn ép buộc tôi ở cùng anh, còn muốn lợi dụng tôi để đối phó với Hạo Tuấn, để phá vỡ kế hoạch của anh, chỉ có tôi tự sát mới là cách tốt nhất, như vậy, anh không có được tôi, cũng không đối phó được với Hạo Tuấn.”
Sắc mặt Đường Hạo Minh trở nên khó coi: “Vì không để tôi chạm vào em, vì Đường Hạo Tuấn, em lại làm đến mức này!”
“Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể làm như vậy, nên Đường Hạo Minh, nếu như anh không muốn tôi chết, anh hãy cách tôi xa một chút, đừng có ý gì với tôi.” Tống Vy lạnh lùng nhìn anh ta.
Đường Hạo Minh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn mấy phút đồng hồ, đột nhiên bật cười: “Tống Vy, tôi thật sự bại trong tay em, em nói không sai, tôi quả thật không thể nhìn thấy em chết, được, tôi không chạm vào em, nhưng tôi vẫn nói câu kia, tôi sẽ khiến em chấp nhận tôi, bởi vì tôi có thời gian, bây giờ không được, vậy thì cả đời này!”
Nói xong, anh ta nhấc chân đi ra ngoài.
Vết thương trên đầu anh ta và vết thương trên tay anh ta đều cần phải băng bó kịp thời.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tống Vy đột nhiên giống như được giải thoát, buông con dao trong tay ra.
Bịch một tiếng, con dao rơi xuống đất.
Tống Vy che mặt, bất lực khóc nức nở.
Thật nguy hiểm, nếu như không phải cô kịp thời cầm bình hoa và dao làm Đường Hạo Minh bị thương, không biết chừng tối nay mình đã thật sự bị Đường Hạo Minh ức hiếp.
Không sai, cô không hề muốn chết, cô vẫn muốn sống quay trở về, trở về bên cạnh Đường Hạo Tuấn và ba đứa con.
Nên cô không có cách nào, chỉ có thể dùng dao cứa lên cổ mình, muốn dùng việc tự sát để uy hiếp Đường Hạo Minh.
Cô biết Đường Hạo Minh yêu cô, nên chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn cô chết, anh ta chắc chắn sẽ lập tức thu tay.
Nhưng đồng thời, cô cũng lo lắng Đường Hạo Minh yêu cô nhưng không yêu sâu đậm như vậy, không quan tâm đến tính mạng của cô.
Nên lúc đó cô cũng cược, cược Đường Hạo Minh yêu cô rất sâu đậm, không nỡ để cô chết.
Có trời mới biết được mấy phút Đường Hạo Minh nhìn cô kia, cô căng thẳng, lo lắng đến mức nào, lo lắng cuối cùng Đường Hạo Minh sẽ cười nói, em đã muốn chết, vậy thì chết đi.
Nhưng may là cuối cùng, cô vẫn thắng cược.
Đương nhiên, nếu như cô không thắng, cô sẽ thật sự ra tay với bản thân mình.
Lời nói của cô lúc đó, không chỉ để uy hiếp Đường Hạo Minh, đồng thời cũng là nghiêm túc.
Chỉ cần cô chết đi, Đường Hạo Minh sẽ không có được cô, cũng không thể lợi dụng cô để đối phó với Hạo Tuấn.