Nghe Tống Vy chất vấn, Đường Hạo Minh nghiêm nghị hơn, mí mắt cũng rũ xuống, che đi thần sắc không nói lên lời trong mắt.
Tống Vy thấy anh ta không trả lời, nắm cổ áo anh ta lớn tiếng chất vấn: "Nói đi, ba mẹ chồng tôi đối xử với anh không tốt sao? Tại sao anh phải bao che một người phạm tội giết người! Lâm Giai Nhi giết người xem anh như con đẻ!"
"Dĩ nhiên tôi biết, nhưng tôi có tính toán của tôi." Đường Hạo Minh cúi đầu nhìn tay cô nói.
Tay Tống Vy nắm cổ áo anh ta run rẩy: "Tính toán gì?"
"Em không cần biết, nhưng nếu em thật sự muốn đưa Lâm Giai Nhi ra tòa không phải không được, cho nên tôi mới nói em giao dịch với tôi." Khóe miệng Đường Hạo Minh cong lên.
Trong lòng Tống Vy vô hình có chút dự cảm xấu.
Trực giác nói cho cô, giao dịch của anh ta, nhất định không phải cô có thể tiếp nhận.
Advertisement
Nhưng nghĩ đến đưa Lâm Giai Nhi ra công lý, Tống Vy lại do dự.
Suy tư mấy giây, Tống Vy nhéo lòng bàn tay, nhìn ánh mắt Đường Hạo Minh: "Rốt cuộc giao dịch gì!"
"Chỉ cần em đồng ý ly hôn Đường Hạo Tuấn, ở bên tôi, tôi đồng ý giao Lâm Giai Nhi cho Đường Hạo Tuấn, thế nào? Giao dịch này thật ra đối với em mà nói cũng không khó đúng không." Đường Hạo Minh đưa tay, vén tóc Tống Vy chơi ở đầu ngón tay.
Con ngươi Tống Vy bỗng nhiên co rúc lại, theo bản năng buông cổ áo anh ta, lui về phía sau.
Tóc trong tay Đường Hạo Minh theo cô lui về phía sau, cũng trượt khỏi tay.
Anh ta có chút tiếc nuối thở dài, nắn vuốt ngón tay, bỏ tay xuống: "Sao? Em không muốn? Không phải em vẫn luôn muốn Lâm Giai Nhi trả giá sao? Lâm Giai Nhi lại nhiều lần mưu sát em, tổn thương con em, còn giết chú Hai thím Hai, người như vậy, em còn dám để cho cô ta luôn ở bên ngoài sao?"
"Người để cô ta luôn ở bên ngoài, là anh!" Tống Vy tức giận trợn mắt nhìn anh ta: "Nếu như không phải anh nhúng tay, chúng tôi đã sớm xử trí Lâm Giai Nhi, căn bản sẽ không vòng vo, dẫn đến bây giờ Lâm Giai Nhi cũng chưa phải trả giá."
"Lời này em nói sai rồi, không phải tôi chủ động nhúng tay, là Lâm Giai Nhi chủ động liên lạc tôi, dẫu sao người thả Lâm Giai Nhi, cũng không phải tôi, mà Mạnh Ngọc bên em không phải sao?" Đường Hạo Minh buông tay: "Cùng lắm tôi chỉ giúp Lâm Giai Nhi ẩn núp tung tích, không làm gì khác."
"Tuy nói như vậy, nhưng cuối cùng anh không thể chối, là anh làm cho chúng tôi không cách nào bắt cô ta." Tống Vy siết quả đấm nói.
Đường Hạo Minh cười nhẹ: "Được rồi, đúng là vậy, cho nên tôi mới hỏi em có muốn giao dịch không, Đường Hạo Tuấn muốn bắt Lâm Giai Nhi hẳn cũng muốn điên rồi đi, em chắc chắn muốn kéo dài nữa sao?"
Tống Vy cười nhạt: "Là anh ép tôi kéo dài, anh muốn tôi ly hôn Hạo Tuấn ở bên anh, điều này không phải hiển nhiên nói lên anh cũng không muốn giao Lâm Giai Nhi cho Hạo Tuấn sao, bởi vì anh biết, tôi sẽ không đồng ý giao dịch này, không phải sao?"
Đường Hạo Minh trầm mặc, cười cợt nhở trên mặt cũng nghiêm túc.
Nhưng qua một lúc lâu, anh ta lại ngả ngớn cười: "Được rồi, xem ra giao dịch này chấm dứt, nhưng Vy Vy, vì em, giao dịch này tôi giữ lại cho em, em có thể suy nghĩ thật kỹ, nghĩ thông suốt lúc nào thay đổi, tôi cũng sẽ đồng ý với em."
"Ha." Tống Vy cười nhạt: "Anh biết rõ, người mà tôi và Hạo Tuấn muốn bắt, là hai người các người, anh đẩy Lâm Giai Nhi ra để giao dịch, chính anh lại ẩn núp không ra, cho nên nói cho cùng, cho dù thế nào, tôi và Hạo Tuấn đều thua thiệt."
"Em muốn nghĩ như vậy tôi cũng không có cách nào." Đường Hạo Minh tiếc nuối thở dài.
Tống Vy đã không còn khẩu vị ăn cơm, ngồi tại chỗ, yên lặng trầm tư cái gì.
Đường Hạo Minh cũng không ăn, bưng một ly rượu vang nhẹ nhàng lay động, ánh mắt lộ vẻ cười cợt nhìn cô.
Tống Vy bị anh ta nhìn cực kỳ không tự nhiên, nhíu mày một cái: "Anh nhìn cái gì?"
"Tôi đang nhìn em, em đẹp hơn trước kia." Đường Hạo Minh nhấp một hớp rượu vang, thở dài nói.
Có lẽ là vừa sinh con, người phụ nữ này nhiều hơn chút ý vị so với trước kia, rõ ràng mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng đẹp hơn.
Tống Vy nghe lời này của anh ta, chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn buồn nôn.
Nhớ nhung vợ người khác như vậy, anh ta thật đúng là vẫn biến thái như trước.
Trước là mẹ chồng, bây giờ lại là cô.
Chẳng lẽ là bởi vì từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ, cho nên chỉ yêu vợ người ta sao?
Tống Vy hừ lạnh một tiếng, đứng lên, muốn về phòng.
Bỗng nhiên, dư quang ánh mắt cô nhìn thấy gì, lại chợt ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm tay áo Đường Hạo Minh.
Nơi đó, một hình vẽ làm cô quen mắt, được in trên một cúc áo.
Hình vẽ đó, chính là hình vẽ trên huy chương Giang Hạ nhặt được, cũng là tượng trưng thân phận cao tầng của tổ chức thần bí.
Từ sau khi chắc chắn biểu tượng đó tượng trưng cho thân phận cao tầng của một tổ chức thần bí, Hạo Tuấn và Hải Dương luôn điều tra tổ chức kia, còn có Kiều Phàm cũng đang điều tra.
Hạo Tuấn và Hải Dương điều tra, là vì tìm ra Đường Hạo Minh, mà Kiều Phàm là vì tìm ra kẻ thù sát hại cha mẹ.
Nhưng tổ chức này quá thần bí, đã lâu như vậy, Hạo Tuấn và Hải Dương cũng mới chỉ tra được một chút, ngay cả trụ sở chính của tổ chức này và nhân viên cao tầng cũng không tra được.
Nếu không, bọn họ nói không chừng đã sớm thông qua tổ chức kia, tìm được Đường Hạo Minh.
Mà bây giờ, Đường Hạo Minh ngay trước mặt cô, nói không chừng, cô có thể lừa được gì đó.
Nghĩ vậy, Tống Vy nhấp môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm tay áo Đường Hạo Minh nói: "Hoa văn trên cúc áo anh, tôi đã từng thấy."
"Ồ?" Đường Hạo Minh có chút kinh ngạc nhướn mày: "Em từng thấy?"
Anh ta nâng tay lên, không che giấu chút nào lộ ra tay áo.
Tống Vy gật đầu: "Ừ."
"Em từng thấy nó ở đâu?" Đường Hạo Minh híp mắt hỏi.
Không thể nào, thế giới của Tống Vy sạch sẽ như vậy, sao có thể tiếp xúc tới tổ chức này.
Ngay cả anh ta, cũng là năm năm trước trời đất xui khiến mới biết, hơn nữa còn mất một phen công phu mới gia nhập vào.
Cho nên ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng có thể không biết tổ chức này, cô lại từng thấy biểu tượng của tổ chức?
"Ở chỗ một người bạn, nhưng thấy ở trên một chiếc huy chương." Mắt Tống Vy lóe lên một cái nói.
Đường Hạo Minh hơi biến sắc.
Còn là huy chương!
Huy chương là cao tầng tổ chức mới có, đại biểu cái gì.
Anh ta có một cái, không nghĩ tới bạn Tống Vy cũng có.
"Chẳng lẽ bạn em là..." Biểu cảm của Đường Hạo Minh hoàn toàn nghiêm túc lại.
Tống Vy biết anh ta muốn hỏi gì, lắc đầu một cái: "Bạn em không phải người tổ chức này, cô ấy tình cờ nhặt được huy chương này, ba mẹ bạn trai cô ấy, vào mười mấy năm trước bị tổ chức này sát hại, chủ mưu làm rơi huy chương ở hiện trường."
"Hóa ra là như vậy." Nhìn ra Tống Vy cũng không nói dối, Đường Hạo Minh bừng tỉnh nhướn cằm: "Nhưng hình như em đang che giấu tôi cái gì!"
Cô thật sự không nói dối.
Nhưng anh ta nghe được, trong lời nói của cô sơ hở quá nhiều, không nối liền, hiển nhiên có chỗ quan trọng, bị cô lướt qua, không nói.
Tống Vy cũng không bất ngờ bị Đường Hạo Minh nghe ra, dù sao chính cô cũng biết tự mình nói ra lời này lộ ra vấn đề.
Cô vuốt tóc qua tai, nhàn nhạt nói: "Không sai, tôi đã giấu vài điều, bạn trai của bạn tôi, rất muốn biết rốt cuộc là ai giết cha mẹ anh ta, người giết cha mẹ anh ta có biểu tượng giống anh, nên tôi nghĩ anh cũng có thể hỗ trợ tìm hiểu tên hung thủ này là ai, nhưng tôi biết, anh sẽ không giúp tôi, cho nên không có ý định nói."
"Cũng không chắc." Đường Hạo Minh cười như không cười nhìn cô.
Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay: "Sao? Anh định hỗ trợ điều tra?"