Tống Vy cúi đầu xuống, co hai chân, hai cánh tay ôm chân, chôn đầu vào đầu gối, cả người lâm vào khủng hoảng vô tận và mờ mịt.
Đường Hạo Minh chắc chắn sẽ không để cô đi, xác suất cô chạy trốn cũng nhỏ đến không có.
Hơn nữa Đường Hạo Minh khẳng định cũng sẽ thường xuyên khóa cửa phòng, không để cho cô có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ thứ gì có thể liên lạc với bên ngoài.
Nói cách khác, nếu như cô không chạy được, không liên lạc được với thế giới bên ngoài, cô sẽ luôn bị nhốt ở đây, nhốt ở hải đảo bốn bề là biển.
Hơn nữa Đường Hạo Minh còn để cho cô suy nghĩ, suy nghĩ cô có đi theo anh ta không, nếu như cô từ chối, Đường Hạo Minh có thể lại nổi trận lôi đình với cô không, sau đó ép buộc cô?
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Đường Hạo Minh nhìn cô điên cuồng như vậy, Tống Vy không nhịn được run lên.
Cô rất chắc chắn, Đường Hạo Minh sẽ.
Một khi anh ta mất kiên nhẫn, anh ta nhất định sẽ cưỡng bức cô, đến lúc đó, cô phản kháng được không?
Advertisement
Nghĩ tới những điều này, Tống Vy cảm thấy cả người lạnh như băng, không biết nên làm gì bây giờ, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, Đường Hạo Tuấn có thể sớm tìm được cô.
...
Bên kia, Đường Hạo Tuấn đến quân đội quốc gia nào đó, đạt thành hiệp nghị với quân đội, hy vọng quân đội liên lạc máy bay trực thăng bay đến quân đội của nước khác.
Mặc dù quốc gia kia không có vệ tinh, không cách nào dùng camera vệ tinh kiểm tra cuối cùng máy bay bay đi nơi nào, nhưng là một quốc gia, có máy bay bay đến phạm vi lĩnh không quốc gia, khẳng định cũng sẽ theo dõi.
Chỉ cần quân đội quốc gia này liên lạc với quân đội quốc gia kia, nói không chừng dễ tìm hơn chút.
Đồng thời, Tống Hải Dương cũng không nhàn rỗi, luôn nghiên cứu hình ảnh máy bay được camera chụp lại.
Mặc dù thân máy bay trực thăng bị giấu rất nhiều ký hiệu và tin tức, nhưng luôn sẽ có những tin tức khác được giữ lại.
Quả nhiên, Tống Hải Dương tìm được một hình vẽ ký hiệu trên một chiếc máy bay.
Tống Hải Dương dùng kỹ thuật hack, rất nhanh đã tìm được hàm nghĩa của ký hiệu này, đây là kí hiệu xưởng sản xuất của máy bay propeller.
Sau khi biết điểm này, Tống Hải Dương hưng phấn gọi điện cho Đường Hạo Tuấn: "Ba, chỗ con có chút đầu mối."
Đường Hạo Tuấn nói xin lỗi với người đàn ông mặc quân trang trước mặt, sau đó đưa điện thoại lên tai: "Đầu mối gì?"
"Con phát hiện hãng sản xuất propeller trên máy bay, chỉ cần chúng ta đến nhà máy này tìm hiểu, có thể biết nhà máy hợp tác sản xuất thân máy bay với nhà sản xuất nào."
Một chiếc máy bay, một công xưởng không thể hoàn thành, bởi vì các phụ tùng không giống nhau, cần hợp tác của nhiều xưởng sản xuất để lắp ráp một chiếc máy bay trực thăng.
Cho nên nhà máy sản xuất propeller, và nhà sản xuất thân máy bay hoặc hệ thống máy bay khác nhất định sẽ có liên lạc.
Đường Hạo Tuấn hiển nhiên cũng hiểu rõ điểm này, trong mắt lóe lên vẻ kích động, lập tức đứng lên: "Hải Dương con làm rất tốt, ba lập tức trở về, đi xưởng propeller một chuyến."
"Vâng." Tống Hải Dương gật đầu.
Cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn nhìn về phía người đàn ông mặc quân trang đang đứng lên: "Xin lỗi, bên này tôi có chút đầu mối, nhất định phải đi trước, không thể trì hoãn, trì hoãn một phút, vợ tôi càng nguy hiểm."
"Tôi hiểu ngài Đường, yên tâm đi, quân đội chúng ta đã liên hệ quân đội nước L, không quân bọn họ đang tra xét máy bay trực thăng tư nhân nhập cảnh lĩnh không hai ngày nay, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức." Người đàn ông mặc quân trang đưa tay với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn bắt tay: "Cảm ơn, cáo từ!"
Thu tay về, anh xoay người sải bước rời đi.
Xưởng sản xuất máy bay trực thăng không ở quốc gia này, mà là ở Đức, vì vậy Đường Hạo Tuấn ngựa không ngừng vó chạy tới Đức.
Nhưng quốc gia này đến Đức phải bay gần bảy tiếng.
Đường Hạo Tuấn sợ anh ở trên máy bay không thể liên lạc với bên ngoài, còn đặc biệt để Hải Dương lập trình trên máy anh một cuộc gọi.
Quả nhiên, Đường Hạo Tuấn ở trên máy bay nhận được tin tức của quân đội gửi tới, nước L phong tỏa máy bay chở Tống Vy.
Quân đội nước L nói cho anh, chiếc máy bay trực thăng lái ra khỏi phạm vi lãnh thổ nước L, bay về phạm vi lãnh hải.
Mà máy bay trực thăng cũng không thể bay trong thời gian dài, lúc ấy chiếc máy bay trực thăng, đã từ quốc gia này bay đi nước L, khoảng cách bay đã rất xa, hơn nữa còn không ngừng bay về phía giữa đại dương.
Nhưng cho dù bay về phía biển lớn, cũng tuyệt đối không bay được bao xa, cho nên tin tức quân đội nước L truyền đến, chính là chiếc máy bay trực thăng kia, rất có thể lúc ấy ngừng ở đảo nào trên biển.
Biển này có rất nhiều đảo nhỏ, hơn nữa những đảo nhỏ này, đều bị người giàu mua, cho nên quân đội nước L mới đề nghị Đường Hạo Tuấn đi tìm hiểu người mua những hòn đảo này, có lẽ còn có chút đầu mối.
Nói tóm lại chính là, quân đội nước L cho là, máy bay trực thăng bay không ra khỏi biển, chỉ có thể dừng lại ở một hòn đảo trên biển.
Dĩ nhiên, suy đoán này dù cho có thể là thật, nhưng Đường Hạo Tuấn sợ chính là, đêm hôm đó máy bay trực thăng sẽ dừng ở một hòn đảo, nhưng bảo dưỡng xong lại lên đường rời đi.
Nhưng bất kể như thế nào, những hải đảo kia, anh vẫn phải tra.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn video call với Trình Hiệp.
"Tổng giám đốc." Khuôn mặt mệt mỏi của Trình Hiệp xuất hiện trên màn hình.
Đường Hạo Tuấn biết, những ngày qua vì tìm Tống Vy, mọi người đều không nghỉ ngơi tốt.
Trong lòng anh áy náy, nhưng bây giờ Tống Vy còn chưa tìm được, dù anh áy náy, cũng không thể để bọn họ dừng lại.
Đợi khi tìm được Tống Vy, anh sẽ cố gắng bồi thường bọn họ.
"Tra tất cả hải đảo trong phạm vi nước L, bất kể là có người hay không người, đều tra rồi gửi cho tôi." Đường Hạo Tuấn bóp sống mũi, trầm giọng nói.
Mắt Trình Hiệp trợn to: "Tổng giám đốc, ngài hoài nghi mợ chủ ở hải đảo nào đó?"
"Quân đội bên kia cho ra đầu mối là như vậy, nhưng cụ thể phải hay không, còn cần xác nhận, bên này tôi cũng không thể dừng, cũng phải tiếp tục chú ý vị trí máy bay trực thăng đó." Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Trình Hiệp gật đầu: "Tôi đã biết, tôi lập tức đi tra, nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Trình Hiệp than thở: "Là như vậy, bởi vì hải vực kia rất rộng, hơn nữa trong hải vực hàng năm có sương mù dày đặc bao phủ, rất dễ mất đi phương hướng, cho nên hải vực này rốt cuộc có bao nhiêu hải đảo, trước mắt bản đồ thế giới cũng không đánh dấu hoàn chỉnh được, bởi vì có một vài cái vệ tinh cũng không phát phát hiện được, cho nên dù tôi tra, cũng có thể sẽ có bỏ sót."
Nghe nói như vậy, mày Đường Hạo Tuấn nhíu rất sâu.
Nhưng rất nhanh, anh lại giãn ra, ừ một tiếng: "Tôi biết rồi, cậu cứ tra đi, sau này nói sau."
"Được."
Cúp máy, Đường Hạo Tuấn khép máy vi tính lại, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Tống Vy, rốt cuộc em ở đâu?
Hải đảo, Tống Vy vẫn còn ngồi trên đất, cửa phòng sau lưng có người gõ, truyền tới tiếng người giúp việc: "Mợ chủ, xuống lầu ăn cơm tối."
Thân hình Tống Vy giật giật, cuối cùng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ lên, hiển nhiên đã khóc.
Đối với cô ở trên đảo một thân một mình ở nơi này ngăn cách với đời, còn phải đối mặt với uy hiếp của Đường Hạo Minh, và ám toán của Lâm Giai Nhi, sao trong lòng cô không sợ hãi cho được.
Nói cho cùng, cô thủy chung vẫn là cô gái yếu đuối, gặp phải chuyện này, rất khó không rơi nước mắt.
"Không cần, tôi không ăn!" Tống Vy đứng lên, xoa xoa khóe mắt, giọng có chút khàn khàn trả lời.
Người giúp việc cũng không buông tha: "Ông chủ nói, nếu như mợ chủ ngài không ăn cơm, anh sẽ tự mình lên mời mợ chủ xuống."
"Cái gì?" Tống Vy biến sắc.
Đường Hạo Minh còn nói như vậy!