“Chúng tôi cũng không, hắn vèo một cái đã chuồn ra ngoài rồi, hơn nữa còn đội mũ.” Hai người phụ nữ trả lời.
Kiều Phàm gật đầu: “Xem ra hung thủ cố ý giấu mặt mình”.
Lúc này, Giám đốc nhà hàng dẫn mấy cảnh sát vội vã đi tới.
“Ai trong các người báo cảnh sát!” Một cảnh sát lớn tuổi hỏi.
Người phụ nữ báo cảnh sát giơ tay lên: “Là tôi.”
“Nói lại xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát lớn tuổi mở sổ ghi chép trong tay ra, chuẩn bị ghi lại.
Người phụ nữ nhìn Tống Vy, thấy cô gật đầu thì nói mọi chuyện ra.
Lưu Mộng kéo tay cảnh sát lớn tuổi: “Cảnh sát, ông nhất định phải bắt hung thủ lại đấy!”
“Đúng vậy, bác, xin bác đấy.” Hai đứa bé cũng nói.
Kiều Phàm im lặng, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
“Yên tâm đi, đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm.” Cảnh sát lớn tuổi an ủi Lưu Mộng và hai đứa bé một câu, sau đó rụt tay về, bắt đầu hỏi Tống Vy.
Sau khi hỏi xong, cảnh sát lớn tuổi nhíu chặt mày: “Thế thì khó rồi!”
“Làm sao?” Giám đốc nhà hàng vội hỏi.
Nhà hàng ông ta quản lý suýt có người chết, sao ông ta có thể không lo lắng được.
“Theo lời của cô này thì hung thủ có cố ý cải trang, hơn nữa đây còn là nhà vệ sinh, không có camera, đừng nói là mặt hung thủ, thậm chí là dáng người chiều cao của hung thủ cũng không biết, khó bắt lắm.”
Cảnh sát lớn tuổi thở dài.
“Không, hành lang có camera.” Giám đốc nhà hàng chỉ lên đầu.
Kiều Phàm nhướng mày: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá, chắc chắn camera hành lang sẽ chụp được hình ảnh hung thủ trốn khỏi hiện trường, chúng ta đến phòng camera giám sát xem thử xem sao?”
“Được.” Cảnh sát lớn tuổi gật đầu.
Lưu Mộng đỡ Tống Vy xuống từ trên ghế, một nhóm mười mấy người đi đến phòng camera giám sát.
Đúng như Kiều Phàm nói, camera thật sự quay được hình ảnh hung thủ trốn khỏi phòng vệ sinh nữ, nhưng tiếc là vẫn không xác nhận được thân phận của hung thủ.
Hết cách, cảnh sát lớn tuổi chỉ đành đề nghị về đồn cảnh sát lấy lời khai trước, sau đó triển khai điều tra.
“Hắt xì!” Trước khi ra khỏi nhà hàng, Tống Vy liên tục hắt xì mấy cái.
Lưu Mộng xoay người hỏi Giám đốc nhà hàng: “Các ông có máy sấy không? Sấy khô tóc cho con gái tôi trước được chứ, nếu không con bé sẽ bị cảm.”
“Có có có.” Giám đốc nhà hàng liên tục gật đầu.
Lưu Mộng đưa hai đứa bé cho Kiều Phàm, nhờ Kiều Phàm trông giúp, còn mình thì dẫn Tống Vy đi theo Giám đốc sấy tóc.
“Ấy, đó không phải Tống Vy à?” Sau một cánh cửa sổ trên phòng VIP lầu hai nhà hàng, một người đàn ông mặt trẻ con nhìn thấy Tống Vy, không nhịn được ngạc nhiên kêu lên.
Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra gọi đi: “Này, Hạo Tuấn, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai.”
“Không đoán!” Đường Hạo Tuấn không chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, lạnh lùng đáp hai chữ.
Mạnh Ngọc đảo mắt, cười hì hì hai tiếng: “Tôi nhìn thấy Tống Vy.”
Động tác gõ bàn phím của Đường Hạo Tuấn khựng lại: “Tống Vy?”
“Đúng thế.”
“Cậu gặp cô ấy ở đâu?” Đường Hạo Tuấn tắt loa điện thoại, kề sát điện thoại vào bên tai.
Mạnh Ngọc gõ cửa sổ trả lời: “Nhà hàng Đế Hào, nhưng dường như trạng thái của cô ấy không được tốt lắm.”
“Làm sao?” Tay cầm điện thoại của Đường Hạo Tuấn chợt căng chặt, nặng nề hỏi.
Mạnh Ngọc nhìn Tống Vy bên dưới: “Cụ thể tôi cũng không biết, hình như cô ấy đang rất sợ, sắc mặt tái nhợt, tóc thì ướt, trên người còn khoác áo khoác của đàn ông, quan trọng nhất là có hai cảnh sát đi theo sau lưng cô ấy, Hạo Tuấn cậu…”
Anh ta còn chưa nói xong thì chợt phát hiện đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh, bèn đưa điện thoại ra xem thử, phát hiện Đường Hạo Tuấn đã cúp máy rồi.
Trông có vẻ là Hạo Tuấn nghe thấy tình trạng của Tống Vy nên chuẩn bị chạy tới.
Dưới lầu, Tống Vy lấy được máy sấy, được Lưu Mộng giúp đỡ sấy khô tóc, sau đó lên xe cảnh sát cùng hai cảnh sát, rời khỏi nhà hàng.
Đợi lấy lời khai xong đi ra khỏi đồn cảnh sát cũng đã là mười giờ đêm.
Nhóm người Tống Vy đi trong màn đêm, bầu không khí vô cùng nặng nề.
“Vy, đã đỡ sợ hơn chưa?” Kiều Phàm nhìn Tống Vy cúi đầu yên lặng, dịu dàng hỏi.
Tống Vy “Ừm” một tiếng, cong môi trả lời: “Đỡ hơn một chút rồi.”
“Mẹ…” Hai đứa bé nâng mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tống Vy ngồi xổm xuống, sờ đầu hai đứa nhỏ: “Yên tâm đi, mẹ không sao.”
“Mẹ, con sợ.” Tống Dĩnh Nhi nhào vào lòng nàng: “Con suýt chút không còn mẹ nữa rồi.”
“Đúng vậy, rốt cuộc là ai ác độc thế, còn muốn lấy mạng mẹ nữa!” Tống Hải Dương siết chặt tay, tức giận nói.
Lưu Mộng mím môi: “Theo giải thích của cảnh sát thì chắc là người quen của chúng ta, nếu không sao lại biết rõ hành tung của Vy Vy như vậy được, còn cố ý mai phục ở phòng vệ sinh nữa.”
“Không sai, con cũng cảm thấy là người quen.” Tống Vy gật đầu.
Trong mắt Kiều Phàm có ánh sáng lóe lên: “Vy Vy, em nghĩ đến ai?”
Tống Vy động đậy môi, vừa định lên tiếng thì một tiếng còi xe vang lên từ cách đó không xa.
Sau đó, hai ánh đèn pha chiếu lên người mấy người Tống Vy, khiến bọn họ không mở mắt ra được.
“Ai đó?” Lưu Mộng giơ tay che trước mặt.
“Là chú Đường.” Hai đưa bé chớp mắt nhìn bóng người cao lớn ngược sáng đi tới, vui vẻ nhảy cẫng lên.
“Chú Đường.” Hai đứa bé chạy về phía Đường Hạo Tuấn.
Thấy thái độ nhiệt tình của hai đứa bé với Đường Hạo Tuấn, đôi mắt sau mắt kính của Kiều Phàm lóe lên ánh sáng nguy hiểm, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống ôm lấy Tống Dĩnh Nhi, một tay khác thì dắt Tống Hải Dương đi tới bên cạnh Tống Vy, quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Không sao chứ?”
Tống Vy lắc đầu: “Sao anh biết tôi xảy ra chuyện?”
“Mạnh Ngọc nói, cậu ấy cũng ở nhà hàng kia.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Tống Vy hiểu ra: “Thì ra là thế.”
“Có bắt được hung thủ không?” Đường Hạo Tuấn thả Tống Dĩnh Nhi xuống, lại hỏi.
“Không có, nhưng bác cảm thấy hung thủ này chỉ là một kẻ nhận tiền làm việc thôi, hung thủ thật sự vẫn còn lẩn trốn trong bóng tối.” Lưu Mộng than thở.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn không chớp mắt.
Lưu Mộng nhìn thấy thì hơi khó hiểu: “Vy Vy, con nhìn Hạo Tuấn như vậy làm gì?”
Tống Vy chớp mắt một cái: “Không có gì.”
Cô dời mắt đi.
Đường Hạo Tuấn thấy ánh mắt của cô không đúng, ánh mắt anh trở nên u ám, nhưng cũng không hỏi cô đang nghĩ gì, cất lời đề nghị: “Bác gái, muộn lắm rồi, cháu đưa mọi người về trước.”
“Được.” Lưu Mộng gật đầu: “Vậy thì cảm ơn Hạo Tuấn nhé.”
“Bác gái, vậy cháu không đi với mọi người nữa.” Kiều Phàm cười nói.
Lưu Mộng đang muốn hỏi anh ta tại sao, anh ta lại nói: “Sáng mai còn một ca phẫu thuật, cháu muốn về sớm để nghỉ ngơi”.
“Vậy được, cháu đi đường cẩn thận.” Lưu Mộng gật đầu đồng ý.
Tống Vy và hai đứa bé cũng vẫy tay tạm biệt anh ta.
Chỉ có Đường Hạo Tuấn đứng im coi như không thấy anh ta.
Kiều Phàm cũng không thèm để ý, ngược lại còn rất sảng khoái tạm biệt Đường Hạo Tuấn rồi mới lái xe rời đi.
“Vậy chúng ta cũng đi thôi.” Lưu Mộng nhìn xe của Kiều Phàm dần biến mất mới thôi không nhìn nữa.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, không nói gì.
Trên đường trở về căn hộ, Lưu Mộng nhìn Đường Hạo Tuấn đang lái xe, thử dò hỏi: “Hạo Tuấn, quên chưa hỏi sao cháu đột nhiên lại đến tìm bọn bác thế?”
“Nhà hàng Đế Hào có cổ phần của Đường Thị, mọi người xảy ra chuyện này, cháu xem như một trong những ông chủ, không thể làm ngơ được.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, thản nhiên nói.
Lưu Mộng hơi thất vọng, bà ta còn tưởng là vì Đường Hạo Tuấn lo lắng cho Vy Vy nữa.
Xem ra là bà ta nghĩ nhiều rồi, Vy Vy chỉ là yêu đơn phương thôi.
“Tổng Giám đốc Đường, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Sau khi dỗ hai đứa bé ngủ, Tống Vy chợt cất lời.