Bên này, Đường Hạo Tuấn đang liên lạc với chính phủ quốc gia. Một bên khác, Trình Hiệp cũng đang dẫn Tống Hải Dương đến gặp Đường Hạo Tuấn.
Vì sắp tới, Đường Hạo Tuấn cần năng lực hacker của Tống Hải Dương để kiểm tra camera vệ tinh.
Đêm nay, Đường Hạo Tuấn không hề chợp mắt.
Tống Vy bị bắt cóc rồi, hiện giờ còn chưa rõ tung tích, làm sao anh có thể ngủ được.
Đừng nói là anh, đến cả ba người Giang Hạ, Trần Châu Ánh, Hạ Bảo Châu cũng không ngủ được, họ còn bận truy tìm tung tích của Tống Vy.
Họ không ngờ Tống Vy lại bị bắt cóc.
Nhưng với tư cách là bạn cô, đương nhiên họ phải cố gắng để cứu cô về.
Chẳng mấy chốc, bầu trời sáng dần lên.
Đội trục vớt của Hạ Bảo Châu gọi tới bảo rằng họ đã vớt được túi xách của Tống Vy, bên trong có điện thoại và trang sức.
Đường Hạo Tuấn nhìn túi xách mà Hạ Bảo Châu mang tới, hai tay càng siết chặt hơn.
Advertisement
Thấy thế, Giang Hạ chỉ thở dài một hơi: “Chúng ta nên mừng vì người của Đường Hạo Minh chỉ vứt đồ của Vy Vy. Lỡ như là Vy Vy bị dìm xuống sông thì…..”
“Sao hắn nỡ ném vợ tôi xuống sông được.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên nói, giọng nói vừa khàn vừa lạnh lùng.
Đây là kết quả của một đêm không uống nước.
Vì quá lo cho Tống Vy nên anh làm gì còn tâm trạng để uống nước ăn cơm đâu chứ.
Giang Hạ nghe Đường Hạo Tuấn nói thế liền sững người, sau đó cô ấy chợt nhớ ra gì đó rồi trợn mắt: “Đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất. Đường Hạo Minh có loại tình cảm đó với Vy Vy. Tôi cứ tưởng hắn bắt cóc Vy Vy là để trả thù anh, còn lá thư đêm nay cũng chỉ là để chọc tức anh.”
Cô vỗ trán.
Sao cô lại quên chuyện quan trọng như vậy được chứ.
Lúc trước, khi Đường Hạo Minh và Tống Vy cùng rơi xuống vách đá, Vy Vy không hề hấn gì nhưng Đường Hạo Minh lại bị gãy tay gãy chân.
Khi Vy Vy kể cho cô chuyện này, cô đã hơi nghi ngờ về tình cảm của Đường Hạo Minh dành cho Vy Vy rồi.
Đến khi Vy Vy nói rằng bọn họ tìm thấy rất nhiều poster của mẹ Sếp Đường trong thư phòng của Đường Hạo Minh thì cô mới hiểu ra, chắc chắn Đường Hạo Minh có ý đó với Vy Vy.
Tuy Vy Vy nói Đường Hạo Minh chỉ xem mình là thế thân của mẹ Sếp Đường nhưng cô ấy lại không nghĩ vậy.
Nếu Đường Hạo Minh chỉ xem Vy Vy là thế thân thì khi hai người rơi xuống vách đá, hắn sẽ không cứu Vy Vy.
Vậy nên cô đoán rằng, một nửa là xem Vy Vy như thế thân, nửa còn lại là Đường Hạo Minh đã yêu Vy Vy thật rồi.
Vậy thì vụ bắt cóc lần này, trừ ngoài mục đích báo thù Sếp Đường thì còn một mục đích khác giống như trong thư viết, chiếm hữu Vy Vy.
Nếu là vậy thì liệu Vy Vy đã bị Đường Hạo Minh cưỡng hiếp chưa?
Nếu bị cưỡng hiếp rồi thì sau khi Sếp Đường cứu Vy Vy, liệu anh có còn yêu Vy Vy như trước không?
Giang Hạ lo lắng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Cô ấy thật sự không tin rằng sau khi Sếp Đường cứu được Vy Vy thì vẫn sẽ toàn tâm toàn ý chấp nhận Vy Vy. Vì đàn ông đều rất thực dụng.
Hơn nữa Vy Vy chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, nếu Đường Hạo Minh muốn làm gì thì cô cũng không phản kháng nổi.
Trong phút chốc, Giang Hạ liền cảm thấy nghẹn lòng. Cô ấy vừa lo cho Tống Vy, vừa lo Đường Hạo Tuấn.
Sự lo lắng của Giang Hạ đều bị Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh thu vào mắt.
Hạ Bảo Châu hỏi: “Giang Hạ, cô sao thế?”
Giang Hạ nhìn Đường Hạo Tuấn, đôi môi mấp máy liên tục không biết nên nói gì.
Một lúc sau, cô ấy chỉ lắc đầu, đè sự lo lắng trong lòng xuống, sau đó trả lời: “Tôi không sao.”
Không được, cô ấy không thể nói ra sự lo lắng này được, bây giờ ưu tiên hàng đầu là tìm được Vy Vy.
Nếu như cô nói ra thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất. Nếu Đường Hạo Tuấn nghĩ tới chuyện Vy Vy bị cưỡng hiếp thì không chừng sẽ từ bỏ không tìm Vy Vy nữa.
Tóm lại, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải cứu được Vy Vy trước đã, những chuyện sau đó thì từ từ giải quyết.
Nếu Sếp Đường ghét bỏ Vy Vy thì cô sẽ bảo Vy Vy li hôn!
Nghĩ thế, Giang Hạ liền thở dài một hơi rồi nói với Hạ Bảo Châu: “Châu Châu, cô gọi cho trợ lý Trình hỏi thử họ sẽ đến đây trong bao lâu!”
“Được, tôi đi ngay đây!” Hạ Bảo Châu gật đầu, lấy điện thoại ra để gọi cho Trình Hiệp.
Đường Hạo Tuấn cũng đang gọi điện thoại cho chính phủ.
Họ cho phép anh tra camera vệ tinh để tìm người nhưng lại đưa ra một điều kiện hết sức vô lý, đó là Đường Hạo Tuấn phải đầu tư một số sản nghiệp của quốc gia họ nhưng không được nắm cổ phần.
Cũng đồng nghĩa với việc, Đường Hạo Tuấn bỏ tiền nhưng lại không được hưởng chút lợi lộc gì, nói thẳng ra là đi làm từ thiện.
Hơn nữa số tiền này cũng không hề nhỏ, cao tới 10 tỷ USD.
Nhưng để tìm Tống Vy, Đường Hạo Tuấn không chút do dự liền đồng ý.
Sau khi Giang Hạ biết anh bỏ ra nhiều tiền như vậy để cứu Tống Vy thì cũng khá cảm động, nhưng cô vẫn không có lòng tin với tình cảm của hai người.
Đừng thấy Sếp Đường và Vy Vy yêu nhau đắm đuối như vậy, chỉ cần tình cảm của họ có một khiếm khuyết nào đó thì tất cả ân ái đều chẳng đáng một đồng.
Vụ hiểu lầm lần trước chẳng phải cũng vì thế sao?
Giang Hạ thở dài một hơi rồi lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa.
Dù gì có nghĩ cũng vô ích.
Trên một hòn đảo tư nhân nào đó ở Thái Bình Dương.
Mi mắt Tống Vy run run, cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại.
Tống Vy mở mắt ra nhìn trần nhà xa lạ, đầu óc liền bừng tỉnh, mỗi đoạn kí ức đều lần lượt hiện về.
Cô nhớ ra rồi, khi cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh trong sân vận động thì nhìn thấy một bảo vệ. Sau đó cô bị tên bảo vệ đó làm hôn mê.
Vậy nghĩa là, hiện giờ cô đã bị tên bảo vệ đưa đến nơi này?
Tống Vy vội vàng ngồi dậy quan sát xung quanh.
Đây là một căn phòng ngủ vô cùng rộng rãi và xa hoa. Tuy không thể sánh bằng phòng ngủ chính của nhà họ Đường nhưng cũng không kém quá nhiều.
Sau đó, Tống Vy cúi đầu nhìn quần áo trên người. Quần áo vẫn như thế, vẫn là bộ váy dài màu đen, cô cũng không cảm thấy khó chịu gì, vậy nên cô dám khẳng định mình không bị cưỡng hiếp hay gì gì. Tống Vy thở phào một hơi.
Nhưng cô không hiểu, rốt cuộc tên bảo vệ đó là người của ai, tại sao lại bắt cóc cô rồi sắp xếp cho cô một căn phòng tốt thế này.
Tống Vy nhấc chăn lên, đôi chân trần dẫm lên tấm thảm trên sàn, mắt cô nhìn ra phía cửa sổ sát sàn trong suốt.
Cô vươn tay mở cửa sổ ra, ánh nắng chói loà liền đập vào mắt.
Tống Vy vô thức nhắm mắt lại, đợi đến khi đôi mắt đã hoàn toàn thích ứng thì lại mở mắt ra.
Lần này, cuối cùng cô cũng đã nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài rồi. Bên ngoài là một cảnh biển rất đẹp.
Đúng vậy, là cảnh biển.
Dừa xanh, cát trắng, biển rộng, đẹp như một bức tranh.
Làn gió nhẹ thổi qua, lướt qua mái tóc và chiếc váy dài của Tống Vy, khiến cảnh sắc càng thêm rực rỡ.
Nhưng tâm tình của Tống Vy không hề tốt chút nào, cô căng thẳng nắm chặt tấm rèm cửa.
Cô không biết hiện giờ mình đang ở đâu, chỉ có thể chắc chắn một điều là cô không ở trong quốc gia đó.
Bởi vì khu vực ven biển của nơi đó đều bị khai thác làm địa điểm du lịch cả rồi, làm gì có bãi biển yên tĩnh như thế này. Vừa nhìn là biết đây là một bãi biển tư nhân.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Vy vội vàng xoay người, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Khi cánh cửa mở, một người hầu da đen bước tới, nhìn thấy Tống Vy đứng trước cửa sổ liền cười với cô và nói một câu tiếng anh: “Mợ chủ tỉnh rồi.”
Mợ chủ?
Tống Vy cau mày.
Sao người hầu này lại gọi cô là mợ chủ?
Chẳng lẽ họ biết cô đã kết hôn rồi sao?
Tống Vy nhìn xuống bàn tay trái, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Chắc người hầu này nhìn thấy cô đeo nhẫn nên mới gọi cô là mợ chủ.
Nghĩ vậy nên Tống Vy liền chấp nhận cách xưng hô này, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vài phần cảnh giác.
Cô nắm chặt rèm cửa, dùng tiếng anh hỏi lại: “Đây là đâu?”