Nhìn xem dáng vẻ ngơ ngác của người đàn ông, Tống Vy nhịn không được cười ha ha.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như thế của anh.
Tiếng cười của Tống Vy khiến Đường Hạo Tuấn hồi thần lại.
Anh nhìn Tống Vy vui vẻ cười che bụng lại, còn có gì chưa hiểu, cô chính là cố ý đùa anh đâu.
“Được, dám lấy chồng em ra làm trò đùa, lát nữa sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, xem anh dạy dỗ em như thế nào!” Đường Hạo Tuấn tiến đến bên tai Tống Vy, thấp giọng uy hiếp nói.
Anh còn không biết cô có một mặt như vật, cố ý giấu diếm thần tượng của mình là ai, sau đó để anh ăn dấm, nhìn anh làm trò cười!
Tống Vy chậm rãi dừng tiếng cười lại, xoa xoa khóe mắt vì cười quá nhiều mà chảy nước mắt: “Được rồi mà chồng, em chỉ là muốn nhìn một chút xem anh sẽ có phản ứng gì mà thôi, em ......”
“Hiện tại hài lòng chưa?” Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn cô.
Tống Vy cười hì hì tựa ở trong ngực anh: “Hài lòng, không nghĩ tới chồng em ghen lại đáng yêu như thế!”
Nhìn xem dáng vẻ nũng nịu của cô cọ qua cọ lại ở trong lồng ngực của mình, Đường Hạo Tuấn vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc của cô: “Có hài lòng nhưng trừng phạt vào ban đêm vẫn sẽ tiếp tục, đừng hòng anh sẽ bỏ qua em.”
Advertisement
Hừ! Tống Vy bĩu môi.
Rất nhanh, đã đến mái vòm.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn là vé VIP, có thể đi lối đi VIP để đi vào, không cần chen chúc cùng người khác đi lối đi bình thường.
Sau khi vào trong mái vòm, Tống Vy kêu lên: “To quá, trước đó em chỉ thấy qua ở trên TV, hiện tại thấy tận mắt, mới phát hiện so với tưởng tượng của em thì càng lớn hơn.”
“Sân vận động có thể chứa đựng trăm nghìn người xem, tại toàn thế giới cũng không thấy nhiều, đi thôi, khu VIP ở phía trước.” Đường Hạo Tuấn kéo tay Tống Vy, đi gần đến khu vực gần sân khấu nhất.
Mấy người Giang Hạ đang ngồi ở vị trí cùng nói chuyện phiếm, nhìn thấy hai người tới, vội vàng đứng lên.
“Tống Vy, bên này!”Giang Hạ phất phất tay với Tống Vy.
Tống Vy cười gật đầu: “Giang Hạ.”
Sau khi cô lên tiếng chào hỏi, lại nhìn về phía Hạ Bảo Châu cùng Trần Trần Châu Ánh, chào hỏi theo thứ tự, sau đó mới ngồi xuống cùng Đường Hạo Tuấn.
Buổi hòa nhạc còn có một lúc nữa mới bắt đầu, Tống Vy và Giang Hạ cùng trò chuyện.
Sau khi hàn huyên một hồi, bỗng nhiên cô đứng lên: “Em đi vệ sinh một lát.”
“Anh đi với em.” Đường Hạo Tuấn nói, cũng muốn đứng dậy.
Tống Vy lắc đầu. “Không cần, đi nhà vệ sinh đâu cần phải đi cùng, anh ở đây chờ em, lát nữa em quay lại.”
Nói xong, cô nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh.
Trong toilet có rất nhiều người, đều là người mê ca nhạc đến xem buổi hòa nhạc, mỗi người đều hưng phấn thảo luận về ca sĩ lát nữa sẽ biểu diễn.
Tống Vy đi vệ sinh xong đi ra, đứng rửa tay ở bồn rửa tay, nghe tiếng thảo luận của mấy người hâm mộ này, nhịn không được bật cười.
Thật tốt, có loại cảm giác trở lại thời đại học.
Mặc dù cô chưa từng theo đuổi thần tượng, nhưng lúc đại học, có không ít bạn học nói chuyện với cô về buổi hoàn nhạc, giống như hiện tại.
Rửa tay xong, sau khi Tống Vy sấy khô tay, đi ra ngoài toilet, chuẩn bị trở về hội trường.
Thời điểm cô vừa vào đến cửa hội trường, một người đàn ông mặc đồng phục an ninh đi về phía cô, va vào cô một cái.
Bả vai bị đụng của Tống Vy cảm thấy đau, thân thể cũng lay động một cái, lùi về phía sau một bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Sau khi đứng vững, cô che lấy bả vai đau đớn, nhíu mày.
Người bảo vệ kia cúi đầu với cô: “Thật xin lỗi thưa cô, cô không sao chứ?”
Tống Vy lắc đầu: “Không sao?”
“Thật xin lỗi thưa cô, tôi không cố ý.” Bảo vệ lại xin lỗi.
Tống Vy buông bàn tay đang nắm ở trên vai ra, nở một nụ cười với anh ta: “Không sao, tôi cũng có lỗi, không có kịp thời tránh đi.”
“Vậy sao? Vậy thì tốt quá, thưa cô, cô thật tốt bụng.” Bảo vệ cũng cười, sau đó nheo mắt lại, giong nói tràn ngập mê hoặc nói: “Cô gái tốt bụng như vậy, không biết cô có đồng ý giúp tôi một việc hay không?”
“Hả?” Tống Vy ngẩn người: “Giúp đỡ?”
“Đúng vậy.” Bảo vệ đưa tay vào trong túi, lấy ra một bình phun nhỏ.
Trong bình phun nhỏ có chất lỏng trong suốt, không biết cụ thể là chất lỏng gì.
Thời điểm Tống Vy nhìn thấy, trong lòng dần dần có chút bất an, nhất là khi nhìn thấy bảo vệ mở nắp bình ra, sự bất an lập tức bao trùm.
Cô bắt đầu lùi về sau, chuẩn bị lập tức xoay người chạy.
Nhưng mà bảo vệ hiển nhiên nhìn ra ý đồ của cô, giơ bình phun trong tay lên, phun hai lần vào mặt cô.
Theo bản năng cô muốn ngừng thở, không để miệng và mũi mình hít lấy chất lỏng này.
Nhưng loại chất lỏng này lại có tác dụng cay mắt, khiến mắt của Tống Vy đau rát, tê rần, cô đương nhiên không thể nín thở.
Sau đó Tống Vy ngửi thấy một hương vị gay mũi, một giây sau, cảm giác mê muội ập tới, trước mắt cô tối sầm, thân thể ngã trên mặt đất, đã mất đi ý thức.
Bảo vệ thu bình phun lên, cúi đầu nhìn cô: “Đã nói là cô giúp tôi một việc, nếu như cô nghe tôi nói hết, ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi cũng không đối xử với cô như vậy, haiz…”
Bảo vệ giả bộ tiếc nuối thở dài, sau đó lập tức nâng Tống Vy lên, đi vào cầu thang an toàn.
Hội trường của buổi hòa nhạc, đã mười mấy phút từ khi Tống Vy đi toilet,.
Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ nhiều lần, mỗi một lần nhìn, lông mày liền nhăn càng chặt hơn.
Giang Hạ thấy vậy, biết anh đang lo lắng cái gì, mở miệng nói : “Sếp Đường, bây giờ Tống Vy còn chưa quay về, nếu không tôi đi toilet xem một chút có lẽ là nhiều người quá.”
Lời của cô vừa vặn là điều Đường Hạo Tuấn muốn nói, anh khẽ gật đầu: “Đi đi.”
“Được.” Giang Hạ đứng dậy, đi đến hướng toilet.
Đi vào toilet, người trong toilet quả thật có chút nhiều, còn có người xếp hàng nữa.
Giang Hạ ở bên ngoài không thấy được Tống Vy, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tống Vy, xem Tống Vy đang ở phòng nào.
Nhưng Tống Vy không nghe máy, còn đang tắt máy.
Trong lòng Giang Hạ có chút bất an.
Vì sao lại tắt máy chứ?
Là điện thoại hết pin? Hay là không mang ở trên người?
Giang Hạ nhíu mày, nghĩ mãi mà không rõ, để điện thoại di động xuống bắt đầu gõ cửa gọi tên từng phòng vệ sinh, nhưng cô ấy đã gõ hết toàn bộ gian phòng, đều không tìm được Tống Vy.
Nội tâm Giang Hạ chìm đến đáy cốc, biết Tống Vy không ở trong nhà vệ sinh.
Cô không biết Tống Vy trước khi cô đến đã quay về, hay là vẫn chưa đi vệ sinh.
Nhưng bây giờ vấn đề là không tìm thấy người!
Nghĩ đến đây, Giang Hạ vội vàng gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Điện thoại rất nhanh đã bắt máy, thanh âm lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn truyền đến: “Alo!”
“Sếp Đường, Tỗng Vy đã trở về chưa?” Giang Hạ vội vàng hỏi.
Đường Hạo Tuấn ngồi thẳng, nhìn chung quanh một chút, trầm giọng trả lời: “Không có? Sao vậy? Tống Vy không đi toilet?”
Giang Hạ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã tìm khắp toàn bộ toilet, đều không tìm thấy Tống Vy, còn có tôi vừa mới gọi điện thoại cho Tống Vy, điện thoại di động của cô ấy cũng cho thấy đã tắt máy.”
“Cái gì?” Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn thay đổi, vội vàng đứng lên.
Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh vội vàng dừng nói chuyện lại, nhìn về phía anh.
“Sếp Đường, sao vậy?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Đường Hạo Tuấn không trả lời cô ta, xiết chặt điện thoại nói với đầu bên kia điện thoại: “Bây giờ cô ở đâu?”
“Tôi đang trên đường trở về, muốn tìm Tống Vy ở trên đường.” Giang Hạ nói.
Đường Hạo Tuấn nhanh chân rời khỏi hội trường: “Bây giờ cô lập tức đi đến phòng phát thanh, phát thanh tìm kiếm Tống Vy.”
Về phần anh, thì phải đi đến phòng quan sát một chuyến, xem camera để tìm Tống Vy.
Tống Vy cũng không có bệnh mù đường, cho nên tuyệt đối không thể nào có chuyện cô lạc đường được.
Nếu cô đã không bị lạc đường, vậy khả năng lớn nhất chính là, cô bị người bắt đi.
Nếu không cũng không thể giải thích vì sao, điện thoại di động của cô, vì sao lại đột nhiên tắt máy!