“Vì các cô ấy đều an phận, dù yêu tổng giám đốc nhưng các cô ấy không nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, vậy nên mợ chủ không ghen, không để ý, tổng giám đốc cũng không ghét các cô ấy, vì đây là chuyện thường tình, nhưng cô thì khác.”
Trình Hiệp giễu cợt nhìn cô ta: “Ngay từ đầu cô đã tràn đầy tham vọng đối với tổng giám đốc, nếu không đã không giấu tổng giám đốc, không muốn chúng tôi tìm ra anh ấy, càng không đuổi theo tới tận tập đoàn Đường Thị đuổi cũng không chịu đi, cô muốn làm người thứ ba, muốn vị trí mợ chủ nên thường xuyên quấn lấy tổng giám đốc, nói những lời lẽ gây chia rẽ tình cảm giữa anh ấy và mợ chủ, thậm chí hôm qua cô còn định phá đám cưới của tổng giám đốc và mợ chủ.”
“Tôi... Tôi không làm, tôi không có...” Giang Vân Khê tái mặt, lắc đầu muốn giải thích mình không có ý đó.
Nhưng Trình Hiệp không cho cô ta cơ hội: “Không, cô có, chỉ là cô đã quen nói dối để lừa mình lừa người thôi, chúng tôi đều biết cô là người thế nào, chỉ có cô không chịu thừa nhận, lúc trước cô bám riết lấy tổng giám đốc mấy lần, tổng giám đốc nể ân tình nên không nhắc lại chuyện cũ, buông tha cho cô, nhưng cô lại được nước lấn tới muốn phá hôn lễ của tổng giám đốc, điều này khiến anh ấy không thể tha thứ cho cô, vậy nên cô mau chuyển đi đi.”
Nói xong Trình Hiệp không để ý đến cô ta nữa, cất bước rời đi.
Giang Vân Khê ngơ ngác đứng đó, trong đầu toàn là những lời anh ta vừa nói.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu ra mình đã bị đuổi đi, mọi chuyện đều do tự cô ta tìm.
Sự hối hận tột đỉnh vọt thẳng lên tim, khiến Giang Vân Khê gần như không thở nổi.
Cô ta nhìn hành lý của mình, lại nhìn người phụ nữ trung niên đang khóa cửa, trong mắt toàn là vẻ mờ mịt.
Advertisement
Bị đuổi khỏi tập đoàn, mất việc, bây giờ đến nơi ở cũng chẳng còn, trên người lại chẳng có bao nhiêu tiền, cô ta phải làm sao đây? Sống ở đâu bây giờ?
Cô ta vốn nghĩ cho dù mất việc, chỉ cần có chỗ ở, cô ta sẽ tìm việc ở gần tập đoàn Đường Thị, như vậy cô ta còn có thể thường xuyên được thấy Hạo Tuấn.
Nhưng bây giờ không có chỗ ở, kế hoạch của cô ta đã bị phá vỡ hoàn toàn, trong lúc nhất thời cô ta không biết nên làm thế nào?
Về quê ư?
Nghĩ đến căn nhà cũ đổ nát của mình, rồi nhìn căn hộ sang trọng, tiện nghi trước mặt, cô ta lại nổi lòng kháng cự với hai chữ về quê.
Cô ta không muốn về, về là sẽ không được gặp lại Hạo Tuấn nữa, mà về thì cô ta sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Làm sao đây?
Cô ta phải làm sao bây giờ?
Giang Vân Khê che mặt khóc không thành tiếng.
Bên kia, Trình Hiệp quay lại tập đoàn Đường Thị, nói cho Đường Hạo Tuấn chuyện lúc gặp Giang Vân Khê.
Đường Hạo Tuấn đang xử lý văn kiện, nghe xong hờ hững đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là không có hứng thú với chuyện của Giang Vân Khê.
“Cử hai người âm thầm canh chừng cô ta, tốt nhất là nghĩ cách làm cho cô ta sớm trở về quê, đừng ở thành phố Giang nữa, phiền phức!” Đường Hạo Tuấn đóng văn kiện lại ra lệnh.
Trình Hiệp gật đầu: “Vâng.”
“Ngoài ra, tôi với Tống Vy đã quyết định ngày đi tuần trăng mật rồi, ba ngày nữa sẽ xuất phát, tôi đã tổng hợp quốc gia và thành phố mà chúng tôi quyết định đến, cũng đã gửi vào hộp thư của cậu, cậu đánh dấu những địa điểm nổi tiếng lại, sắp xếp khách sạn thích hợp xong thì gửi cho tôi.” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu nhìn Trình Hiệp.
Khoé miệng Trình Hiệp giật giật: “Vâng, tôi biết rồi.”
Ha, đi hưởng trăng mật thì ghê gớm lắm đấy!
Khi nào anh ta kết hôn với Tiểu Châu cũng sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
“Không còn chuyện gì nữa rồi, cậu ra ngoài đi, tháng sau kết thúc tuần trăng mật, cậu có thể hướng dẫn trợ lý mới, tiếp nhận công việc của cậu.” Đường Hạo Tuấn lại nói.
Nghe vậy, Trình Hiệp không khỏi kích động: “Cảm ơn tổng giám đốc.”
Được ‘hướng dẫn trợ lý mới’ nghĩa là chỉ cần trợ lý mới tiếp nhận công việc của anh ta là anh ta có thể đến công ty con trực thuộc làm tổng giám đốc, như vậy anh ta không cần phải sống cuộc sống khổ sở, ngày ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ông chủ hễ có việc là nửa đêm cũng phải làm việc nữa.
Anh ta cũng có thể bắt trợ lý đặc biệt của mình ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là anh ta sẽ có nhiều thời gian cho Tiểu Châu hơn, như vậy lịch trình đám cưới cũng có thể sắp xếp được rồi, chín bỏ làm mười, vậy tuần trăng mật và sinh con đều không còn xa nữa.
Tóm lại dù nghĩ thế nào cũng là tương lai tươi sáng.
Nhìn thấy ý cười không thể ngăn nổi trong mắt Trình Hiệp, Đường Hạo Tuấn không nhìn nổi nữa bèn xua tay ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Trình Hiệp bật cười, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba ngày sau, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy bắt đầu hành trình hưởng tuần trăng mật.
Họ không đi máy bay thông thường mà đi máy bay tư nhân.
Đường Hạo Tuấn thay bộ vest và giày da thường ngày thành trang phục giản dị.
Tống Vy tự tay thiết kế và may cho anh mấy chục bộ, nhưng anh chưa mặc bao giờ, không phải không thích mà là ngày thường công việc bận rộn, không có cơ hội mặc.
Bây giờ mặc vào cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện của Tống Vy.
Cô nhìn người đàn ông ngồi trên ghế uống rượu vang, đọc sách hướng dẫn du lịch Trình Hiệp gửi, đôi mắt cong cong.
Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Tống Vy chống cằm: “Không có gì, chỉ là cảm thấy anh thật đẹp trai!”
Anh mặc quần áo bình thường bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách khiến người ta không dám lại gần, nhiều thêm vẻ dịu dàng.
Tóm lại là một vẻ đẹp khác!
Đường Hạo Tuấn nghe Tống Vy khen, môi mỏng cong lên, sau đó anh để ly rượu xuống, đưa tay kéo cô vào lòng: “Vậy nhìn nhiều hơn đi.”
Anh cúi đầu, đưa mặt lại gần cô hơn.
Tống Vy lườm anh, dở khóc dở cười.
Nhưng cô cũng không đẩy anh ra mà vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đường Hạo Tuấn sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt loé lên, từ bị động thành chủ động, cạy mở môi cô, mạnh mẽ hôn lên.
Cô tiếp viên đang đẩy xe hàng cách đó không xa chuẩn bị đến mang đồ ăn nhẹ nhìn thấy cảnh này thì đỏ mặt, vội vàng lui ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy thấy hành động của tiếp viên hàng không, trong mắt thoáng qua vẻ hài lòng.
Tiếp viên hãng hàng không sắp xếp cho anh cũng được đấy chứ, thú vị.
Không biết qua bao lâu, Tống Vy được Đường Hạo Tuấn gọi dậy.
Cô mơ màng mở mắt: “Làm sao vậy?”
“Đến rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt sợi tóc trên mặt cô, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tống Vy nhịn cơn đau lưng ê ẩm, ngồi dậy từ trong lòng anh: “Đến rồi?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Họ đi máy bay riêng của mình nên không phải xuống máy bay ngay khi máy bay dừng giống như hành khách trên các chuyến bay thông thường.
Chỉ cần họ muốn thì có thể ở trên máy bay bao lâu tùy thích.
Nhưng máy bay không thoải mái bằng khách sạn, vậy nên anh mới gọi Tống Vy dậy.
Tống Vy xoa cổ, phẫn hận trừng mắt nhìn người đàn ông.
Tất cả đều tại anh, nếu không phải lúc sau anh đòi hỏi thì cô cũng không ngủ quên, bỏ lỡ phong cảnh dọc đường.
Đường Hạo Tuấn hiểu ánh mắt cô, môi mỏng cong lên, nắm lấy tay cô: “Đi xuống nào, lát nữa máy bay còn phải vào nhà chứa máy bay để bảo dưỡng.”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu, đứng dậy đi theo anh về phía cửa cabin.
Hai người đi xuống trong sự vui mừng đưa tiễn của tiếp viên hàng không.
Vừa đến đường băng, nhân viên tiếp đón mà Trình Hiệp sắp xếp đã cho xe tới đây đón họ.
Hai người lên xe, rời khỏi sân bay, đi về khách sạn.
Lúc này trời đã tối, cảnh đêm bên ngoài rất đẹp.
Tống Vy nằm bò ra cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài chăm chú, còn Đường Hạo Tuấn thì đang nói chuyện điện thoại với Trình Hiệp, có vẻ tập đoàn đã gặp chuyện gì đó.
Nhưng chắc cũng không phải chuyện lớn, vẻ mặt anh đã nói lên tất cả.
Chẳng mấy chốc đã tới khách sạn.
Tài xế đỗ xe, đưa thẻ ra vào phòng tổng thống cho Đường Hạo Tuấn rồi lái xe đến bãi đậu xe của khách sạn.
Đường Hạo Tuấn một tay kéo vali, một tay dắt Tống Vy, đi về phía cửa khách sạn.