Giang Hạ cúi đầu không nói.
Tống Vy thở dài nhìn cô ấy: “Vậy bây giờ cậu định thế nào?”
“Thế nào cái gì?” Giang Hạ khó hiểu hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Đương nhiên là quan hệ của cậu với Phàm chứ sao, hai cậu đã làm chuyện đó rồi, không định tiến xa hơn à?”
Giang Hạ cười khổ: “Vy Vy, không đơn giản vậy đâu, Phàm hận tớ, cho dù anh ấy biết người tối qua là tớ thì cũng không đến bên tớ đâu.”
Tống Vy nghẹn họng, sau đó phải thừa nhận rằng những gì cô ấy nói rất có khả năng sẽ xảy ra.
“Vậy cậu định cứ thế này à?” Tống Vy đau lòng nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ day huyệt thái dương đau nhức: “Đúng, coi mọi chuyện tối qua như một lần ngoài ý muốn, Phàm không nợ tớ, mà tớ cũng không cần anh ấy chịu trách nhiệm, cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì, trước đây thế nào thì bây giờ vẫn thế.”
Nhìn bạn thân như vậy, Tống Vy thương xót ôm cô ấy vào lòng.
Advertisement
Giang Hạ biết Tống Vy đang quan tâm mình, chóp mũi hơi cay rồi cô cũng ôm lại Tống Vy.
Tống Vy an ủi Giang Hạ một lúc, Giang Hạ vỗ nhẹ vào lưng cô: “Được rồi Vy Vy, tớ đã không sao rồi, cậu làm việc của cậu đi.”
“Thật sự không sao?” Tống Vy cúi đầu nhìn cô ấy, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Giang Hạ cười với cô: “Thật.”
“Vậy được rồi, tớ về làm việc trước đây, có chuyện gì cứ tới tìm tớ.” Tống Vy xoa đầu Giang Hạ.
Giang Hạ thấy cô dỗ dành mình như một đứa trẻ thì gật đầu dở khóc dở cười: “Ừ.”
Tống Vy thấy Giang Hạ mỉm cười thì mới yên tâm rời đi.
Buổi trưa, Đường Hạo Tuấn đưa hai con đến công ty ăn trưa cùng Tống Vy.
Trên bàn ăn, Đường Hạo Tuấn đột nhiên đưa máy tính bảng cho cô: “Em nhìn xem muốn đi đâu chơi?”
“Đi đâu chơi gì cơ?” Tống Vy hồ nghi nhận lấy máy tính bảng.
Tống Hải Dương nhanh nhẹn giơ tay lên trả lời: “Ba muốn đi tuần trăng mật với mẹ nên mới hỏi mẹ muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đấy.”
“Đúng đúng, con làm chứng.” Tống Dĩnh Nhi vừa xúc cơm vừa gật đầu.
Tống Vy ngạc nhiên nhìn người đàn ông: “Anh muốn đi hưởng tuần trăng mật?”
“Đây chẳng phải chuyện nên làm sao? Lúc trước chúng ta đi đăng ký kết hôn, vì sự nghiệp của cả hai mà không tổ chức đám cưới, cũng không đi hưởng tuần trăng mật. Bây giờ đã tổ chức đám cưới, đương nhiên không thể thiếu tuần trăng mật, người khác có, anh cũng sẽ không thiếu em.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, nói với vẻ mặt thâm tình.
Tống Vy đỏ mặt, trong lòng cũng rất cảm động, mắt cô ươn ướt, miệng nở nụ cười: “Đàn ông lạnh lùng khi nói lời đường mật, lực sát thương thật sự không nhỏ.”
Đường Hạo Tuấn cong môi: “Anh sẽ coi như em đang khen anh.”
“Em vốn đang khen anh mà.” Tống Vy lườm anh.
Ý cười trên mặt Đường Hạo Tuấn càng thêm rõ: “Xem muốn đi đâu đi, anh sẽ nhờ Trình Hiệp đặt khách sạn trước.”
“Ừm.” Tống Vy mỉm cười gật đầu, bắt đầu search các quốc gia và điểm du lịch thích hợp cho tuần trăng mật.
Hai đứa trẻ ghé sát gần cô xem cùng, một trái một phải, thi thoảng còn giúp cô đưa ra lựa chọn.
Cuối cùng ba mẹ con chọn bốn quốc gia rồi không chọn nữa.
Chủ yếu là kỳ trăng mật chỉ có một tháng, trong một tháng đi bốn nước cũng là đủ rồi.
Hơn nữa công việc của cô và Đường Hạo Tuấn đều không thể bỏ bê quá lâu, vậy nên vừa phải rồi thôi.
“Được rồi đó ông xã.” Tống Vy đưa máy tính bảng cho anh.
Đường Hạo Tuấn nhận lấy nhìn, nhướng mày hỏi: “Em chốt chưa?”
“Chốt rồi, Ý sẽ là điểm dừng chân đầu tiên, lúc trước trong cuộc thi quốc tế, bên tạp chí đã tặng cho em một vé vào cửa buổi hòa nhạc thế kỷ. Địa điểm của buổi hòa nhạc là ở Ý, có thể nhân tiện ghé xem.” Tống Vy mỉm cười.
Tống Dĩnh Nhi cũng nói ngay: “Dĩnh Nhi muốn đến nước S ngắm tuyết.”
“Em không đi được đâu.” Tống Hải Dương lên tiếng dội cho Tống Dĩnh Nhi một chậu nước lạnh.
Tống Dĩnh Nhi hỏi ngay: “Tại sao?”
Tống Hải Dương chống tay đỡ đầu, cười hả hê trên nỗi đau khổ của người khác: “Vì đây là tuần trăng mật của ba mẹ, chỉ ba mẹ đi du lịch thôi, chúng ta không đi được.”
“Sao cơ?” Tống Dĩnh Nhi như bị sét đánh, ngây ra như phỗng.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau cười.
Nhìn thấy nụ cười của ba mẹ, Tống Dĩnh Nhi hoàn hồn, trề môi ra, tủi thân nói: “Vậy sao anh không nói với em sớm hơn, hại em ngồi xem rõ lâu, hu hu hu, anh trai xấu quá.”
Tống Hải Dương không ngờ em gái lại khóc, cũng chẳng quan tâm em gái cười mình, vội vàng dỗ dành: “Xin lỗi Dĩnh Nhi, anh không cố ý, anh cũng vừa mới nhớ ra thôi.”
“Thật không?” Tống Dĩnh Nhi sụt sịt hỏi.
Mắt Tống Hải Dương loé lên, mặt không đỏ tim không loạn nhịp, gật đầu nói dối: “Thật!”
“Vậy em tha thứ cho anh, sau này anh phải nhớ ra sớm hơn đấy nhé.” Tống Dĩnh Nhi nghiêm túc dặn dò.
Tống Hải Dương cũng nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Thấy con gái lại bị con trai lừa, ý cười trong mắt Đường Hạo Tuấn và Tống Vy càng nhiều hơn.
Con gái thật ngốc.
Xem ra đời này con bé sẽ bị Tống Hải Dương dắt mũi thôi.
Ăn cơm xong, Đường Hạo Tuấn để hai con ở lại với Tống Vy, còn mình thì tới tập đoàn Đường Thị.
Vừa tới lầu dưới tập đoàn Đường Thị, Đường Hạo Tuấn còn chưa kịp đỗ xe, một bóng người chợt lướt qua từ bên cạnh rồi chặn trước đầu xe anh.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn thay đổi, anh nhanh chóng đạp phanh.
Chiếc xe phát ra tiếng kêu chói tai, chúi về phía trước rồi dừng lại.
Mà người trước xe tuy không bị đâm vào nhưng khá hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đờ đẫn nhìn chiếc xe trước mặt.
Sau khi nhận ra người bên ngoài là ai, sắc mặt Đường Hạo Tuấn càng thêm khó coi, hơi thở cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, đi tới trước xe, cúi đầu nhìn người ngồi trên đất, trong mắt không có chút tình cảm nào: “Giang Vân Khê, cô muốn chết à?”
Dám chạy ra từ bên cạnh rồi chặn trước xe anh, nếu không phải vẫn còn chút lương tri thì anh sẽ không đạp phanh mà đâm thẳng ngay.
Nghe thấy giọng Đường Hạo Tuấn, Giang Vân Khê run lên, cuối cùng cũng hoàn hồn, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh: “Em... Em chỉ muốn anh dừng lại thôi.”
“Vậy nên cô cố ý lao tới trước xe tôi?” Đường Hạo Tuấn cao giọng.
Giang Vân Khê cúi đầu không nói, coi như ngầm thừa nhận.
Đường Hạo Tuấn siết chặt tay: “Giang Vân Khê, cô nên thấy may mắn vì tôi phản ứng kịp để đạp phanh, nếu không cô nghĩ bây giờ mình còn sống không?”
Nghe vậy, con ngươi Giang Vân Khê phóng to, toàn thân lạnh lẽo.
Nghĩ đến chiếc xe lao về phía mình, nghĩ đến đầu xe cứng chắc và làn khí nóng bừng phả vào mặt khi xe lao tới, lòng cô ta lại thấy sợ hãi.
Lúc đó chiếc xe phóng to trước mắt cô ta, đầu óc cô ta trống rỗng, không còn khả năng suy nghĩ, thậm chí khoảnh khắc ấy cô ta như đã nhìn thấy bà nội đã mất nhiều năm đang đứng trên cầu Nại Hà vẫy tay với mình.
Như vậy nghĩa là vừa rồi cô ta thật sự đã cảm nhận được hơi thở của tử thần, cô ta thật sự đã suýt chết.
Nghĩ đến đây, người Giang Vân Khê run lên bần bật, hơi hối hận vì sao lúc đó mình lại nóng vội lao ra, nếu anh không phanh kịp thì cô ta sẽ thật sự đi đời.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt Giang Vân Khê, trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng qua một tia châm chọc, anh chẳng thèm để ý đến cô ta, quay người định về lại xe.
Giang Vân Khê phản ứng lại ngay lập tức, nhanh chóng đứng dậy kéo cánh tay anh: “Tổng giám đốc!”
“Buông ra!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, anh rút mạnh tay về.
Giang Vân Khê lảo đảo lùi lại hai bước, suýt thì lại ngã ngồi xuống đất.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn đứng vững được, oán hận nhìn Đường Hạo Tuấn như thể anh là kẻ bạc tình.