“Tôi... tôi...” Mặt của Giang Vân Khê chợt đỏ bừng, vô thức muốn gật đầu.
Có điều khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo không có chút tình cảm đó của Đường Hạo Tuấn, cô ta lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu thấp giọng trả lời: “Tôi không có ý này.”
Trình Hiệp bật cười: “Mong cô thật sự không có, ngoài ra tôi nói cho cô biết, bất luận tổng giám đốc có yêu mợ chủ hay không, đó cũng là chuyện giữa tổng giám đốc và mợ chủ, một người ngoài như cô không có tư cách tham gia vào.”
“Tôi... tôi không phải là người ngoài!” Giang Vân Khê vội vàng nói.
Trong đầu Trình Hiệp tràn ngập dấu hỏi chấm.
Cô ta không phải là người ngoài, lẽ nào là người trong chắc?
“Tôi... tôi là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc.” Giang Vân Khê rụt rè liếc nhìn Đường Hạo Tuấn.
Huyệt thái dương của Đường Hạo Tuấn giật giật, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu có thể, tôi không hề mong cô cứu tôi!”
“Cái gì?” Biểu cảm trên mặt Giang Vân Khê đột nhiên cứng lại, không dám tin mà nhìn anh: “Không... không hy vọng sao?”
Advertisement
Anh sao có thể nói như vậy?
Anh có biết anh nói như vậy, tổn thương cô ta cỡ nào không?
“Ơn cứu mạng của cô hại thuộc hạ của tôi tìm tôi mấy ngày không tìm được, ơn cứu mạng của cô suýt nữa khiến tập đoàn Đường Thị bị kẻ địch tấn công, điều quan trọng nhất ơn cứu mạng của cô khiến vợ của tôi sau khi biết tôi mất tích chịu kích thích mà sinh non, ơn cứu mạng của cô khiến con trai nhỏ của tôi bây giờ chỉ có thể nằm trong lồng hấp, đây chính là ơn cứu mạng của cô!”
Đường Hạo Tuấn nhìn Giang Vân Khê, một chuỗi những câu này đã khiến cô ta mặt mày trắng bệch lùi lại.
Trình Hiệp thấy vậy cũng thêm một câu: “Vậy nên cô Giang, cô bây giờ cho rằng cô cứu tổng giám đốc, thật sự là làm chuyện tốt đơn thuần hay sao?”
“Tôi không biết tôi cứu anh ấy sẽ xảy ra những chuyện anh nói, tôi chỉ là có lòng tốt, nếu không có tôi, anh...”
“Nếu không có sự xuất hiện của cô, tôi sớm đã quay về nhà họ Đường, khi cô cứu tôi, thuộc hạ của tôi đã tìm kiếm từ thượng lưu xuống, cho dù không có cô, tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện, ngược lại bọn họ sẽ rất nhanh tìm được tôi, vợ của tôi sẽ không vì biết tôi không thấy đâu nữa, mà chịu sự kích thích!” Đường Hạo Tuấn đanh giọng cắt ngang lời của Giang Vân Khê.
Hai chân của Giang Vân Khê chợt mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt trên đất, mặt mày ngây dại.
Sao lại như vậy!
Cô ta rõ ràng là có lòng tốt cứu anh, tại sao đến cuối, anh lại trách cô ta cứu anh, thậm chí nói ơn cứu mạng của cô ta là một việc dư thừa!
Dường như nhìn ra trong lòng Giang Vân Khê đang nghĩ điều gì, Trình Hiệp bĩu môi nói: “Cô Giang, cô cũng đừng trách tôi nói thẳng với cô như vậy, bởi vì đây quả thật là sự thật, ơn cứu mạng của cô đối với tổng giám đốc, ngược lại mang tới phiền phức cho chúng tôi, chúng tôi bây giờ có thể nhận ơn cứu mạnh của cô đối với tổng giám đốc, đã là chúng tôi nói lý rồi, cô hiểu chứ?”
Lông mi của Giang Vân Khê run rẩy.
Cô ta hiểu?
Cô ta sao có thể hiểu chứ, sao có thể nguyện ý hiểu chứ?
Cô ta chỉ biết, bọn họ hoàn toàn phủ định ơn cứu mạng của cô ta!
Cơ thể của Giang Vân Khê hơi trở nên run rẩy, không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Trình Hiệp đẩy mắt kính lại nói: “Thật ra lúc đầu khi cô tìm được tổng giám đốc, cô lập tức báo cảnh sát, tôi nghĩ thái độ của chúng tôi đối với cô cũng không như này, có điều bây giờ nói những điều này cũng không có tác dụng gì cả, cô Giang, tôi thật lòng khuyên cô, thu lại tâm tư không nên có đó của cô đi, nếu đã có công việc thì hãy cố gắng làm việc, đừng để đến cuối cùng, công việc mất rồi, ngay cả ân tình bên phía tổng giám đốc và mợ chủ cũng mất nốt.”
Nghe thấy lời này, trái tim của Giang Vân Khê đập thình thịch, vội vàng nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn căn bản không nhìn cô ta, mặt mày vô cảm nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Được rồi, Trình Hiệp, đi thôi.”
“Được.” Trình Hiệp đáp một tiếng, đi theo đằng sau anh.
Hai người cứ vậy mà rời đi.
Giang Vân Khê vẫn đứng ngây tại chỗ.
Một lúc sau, cô ta đột nhiên ngồi xổm trên đất, vùi đầu vào đầu gối khóc.
Quá đáng rồi, Hạo Tuấn anh ấy thật quá đáng.
Cô ta cứu anh, đặc biệt đến khuyên anh, đều là vì tốt cho anh.
Kết quả anh lại không hề nhận, ngược lại còn đối xử lạnh lùng với cô ta.
Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn yêu anh.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, cô ta đã yêu anh rất sâu rồi!
Trong xe, Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế sau, mệt mỏi day mi tam: “Cậu lát nữa thông báo cho bên phía bộ phận vệ sinh sắp xếp thêm việc cho Giang Vân Khê, đừng để cô ta có thời gian chạy lung tung, nếu cô ta không hoàn thành, trực tiếp cho cô ta rời đi.”
“Hiểu rồi.” Trình Hiệp mỉm cười gật đầu: “Có điều tôi đoán, cho dù Giang Vân Khê không muốn hoàn thành nhiều công việc như vậy nhưng cô ta cũng sẽ cắn răng hoàn thành, vì để không rời khỏi tổng bộ, vì sợ sau này không nhìn thấy được tổng giám đốc anh nữa, cô ta...”
“Im miệng!” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, lạnh lùng quở trách.
Trình Hiệp cười he he hai tiếng rồi im miệng.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia chán ghét
Sớm biết Giang Vân Khê này khó dây như vậy, anh ngay từ đầu nên cho người quây cô ta ở trong thôn, không cho cô ta ra ngoài.
Có điều bây giờ nói những điều này đã muộn rồi, mong sau ngày mai, Giang Vân Khê có thể trưng ra đúng thân phận của mình, nếu không đừng trách anh không khách sáo.
Cả chặng đường không tiếng nói chuyện, rất nhanh đã về đến Đường công quán.
Trong phòng khách của biệt thự không có ai, hỏi người giúp việc mới biết hai đứa trẻ chơi trong phòng, Tống Vy đang bận việc trong phòng làm việc của cô.
Đường Hạo Tuấn đưa cặp văn kiện cho người giúp việc, nhấc chân đi lên tầng, đi tới phòng làm việc ở tầng hai.
Anh không gõ cửa, mà trực tiếp vặn cửa đi vào.
Tống Vy đang ngồi sau bàn máy may quay lưng về phía anh, bận rộn cái gì đó, không hề nhận ra có người đi vào.
Vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn dịu dàng đi tới, sau đó cúi người, từ đằng sau ôm lấy cô.
Cô bị dọa giật mình, máy may trực tiếp chệch đường.
Đường Hạo Tuấn cũng biết mình hình như làm sai rồi, buông tay cô ra, ngại ngùng xin lỗi: “Xin lỗi vợ, anh...”
“Bỏ đi, đây chỉ là tác phẩm luyện tập của em mà thôi.” Tống Vy cầm kéo lên, cắt chỗ vừa may sai đi: “Em đang thử hiệu ứng may của phiên bản mới, cho nên không có trực tiếp chế tác thành sản phẩm, không sao cả, đúng rồi, anh về từ khi nào vậy?”
Cô để kéo xuống rồi nhìn anh.
Anh lần nữa ôm cô vào lòng, trán cọ mấy cái vào cần cổ của cô: “Vừa mới.”
Tống Vy bị anh cọ thì có hơi ngứa, không nhịn được mà co vai lại: “Trở về thì lén lút đi vào, ngay cả tiếng động cũng không có, dọa em giật mình.’
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Anh muốn xem em đang làm gì.’
“Bây giờ nhìn thấy rồi, còn không buông em ra, em còn một chút là hoàn toàn rồi.” Tống Vy trợn mắt nói.
Đường Hạo Tuấn hơi buông lỏng cánh tay: “Như vậy đi, anh sẽ không cản trở em thao tác, em may của em, anh ôm em.”
“Anh...” Tống Vy bị sự mặt dày của anh làm sửng sốt, sau đó phản ứng lại vừa tức vừa buồn cười: “Bỏ đi bỏ đi, anh ôm thì ôm đi, có điều đừng cử động lung tung, kẻo lại may sai.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu rất chắc chắn.
Tống Vy mặc kệ anh, tiếp tục tập trung tinh thần, giẫm chân máy may.
Đường Hạo Tuấn cũng làm đúng như những gì anh bảo đảm, chỉ ôm cô, thật sự không cử động lung tung.
Không lâu sau, Tống Vy cuối cùng cũng may xong, vừa muốn lấy thành quả ra khỏi máy may để xem kỹ, một bàn tay lớn đột nhiên đưa về phía trước mặt cô, giữ cằm của cô, cưỡng ép cô ngoảnh mặt về phía sau.
Sau đó Tống Vy nhìn thấy anh cúi đầu, hôn chuẩn xác lên môi của cô.
“Ưm...” Tống Vy vô thức hừ một tiếng, cuối cùng khóe miệng nghẹn lời mà giật giật.
Cô biết ngay, biết ngay người đàn ông này không ngoan được bao lâu, bây giờ ngoan rồi, lát nữa tuyệt đối sẽ gây sự.
Giờ không phải tới rồi hay sao!
Trong lòng dở khóc dở cười mà thở dài, Tống Vy để đồ trong tay xuống, đưa tay vòng qua cổ của Đường Hạo Tuấn, đáp lại anh.