Theo lý mà nói, ban tổ chức nếu muốn mời làm giám khảo, sẽ tiếp xúc với giám khảo đó trước, tiết lộ với giám khảo đó là có dự định mời cô làm ban giám khảo.
Nhưng khoảng thời gian này, hoàn toàn không nghe thấy bên tổ chức cuộc thi nào có ý tìm cô.
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Là ông Mạc cho em, cũng là quà cưới của chúng ta.”
“Á?” Tống Vy sững người: “Ông Mạc sao?”
“Không sai, anh mời ông Mạc tham gia đám cưới của chúng ta, có điều ông ấy dạo này có hoạt động khác, không đến được, cho nên bảo Mạc Vân đưa cái này cho anh.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu trả lời.
Tống Vy nhíu mày: “Mạc Vân?”
Anh không nói, cô cũng sắp quên người này rồi.
Mạc Vân này kiêu ngạo hống hách, trước đó còn cùng với Tống Huyền vu khống cô trộm dây chuyền, về sau lại tìm cô gây phiền phức ở xưởng vải, cuối cùng tranh lễ phục với cô ở tiệm lễ phục.
Đương nhiên, những chuyện này không tính là gì, điều quan trọng nhất là Mạc Vân cũng có loại tâm tư đó với Hạo Tuấn.
Advertisement
Nhìn ra sự không vui trên mặt Tống Vy, trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia cười.
Rõ ràng, anh rất thích dáng vẻ ghen của cô.
“Vy Vy, Mạc Vân này, là cháu gái của ông Mạc sao?” Giang Hạ bỗng hỏi.
Tống Vy ừ một tiếng: “Là cô ta.”
Sau đó, cô nhìn Đường Hạo Tuấn: “Cô ta đến tập đoàn tìm anh sao?”
“Phải.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cắn môi, vẻ mặt càng không vui.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy, kéo tay của cô, kéo cô vào trong lòng mình, để cô ngồi trên chân của anh.
Một màn này, trực tiếp khiến Giang Hạ nở nụ cười ranh mãnh, sau đó ôm bịt mắt của hai đứa trẻ: “Được rồi được rồi, hai đứa không thể nhìn.”
“Mẹ nuôi!” Tống Hải Dương muốn lấy tay của Giang Hạ ra.
Tống Dĩnh Nhi cũng thế.
Nhưng Giang Hạ bịt chặt, không buông ra, cuối cùng trực tiếp dẫn hai đứa trẻ ra khỏi văn phòng, để Tống Vy và Đường Hạo Tuấn ở riêng bên trong.
Tống Vy biết Giang Hạ là muốn để cô và Đường Hạo Tuấn ở riêng với nhau, trong lòng vừa cảm động lại buồn cười.
Đường Hạo Tuấn cũng rất hài lòng với cách làm của Giang Hạ, nhìn Tống Vy nói: “Yên tâm đi, giữa anh và Mạc Vân không có gì, hơn nữa Mạc Vân của bây giờ đã thay đổi rồi, cô ta sẽ không quấn lấy anh nữa.”
“Sao lại nói vậy?” Tống Vy ngạc nhiên chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn nói ra quá trình gặp mặt giữa mình và Mạc Vân trước đó.
Tống Vy nghe xong, vẻ mặt khá bất ngờ: “Trời ạ, cô ta sao lại thay đổi lớn như vậy?”
Vừa rồi Mạc Vân ở trong lời của Đường Hạo Tuấn, so với Mạc Vân mà cô ta biết thật sự là hai người khác nhau.
Đường Hạo Tuấn chỉnh tóc của cô: “Thay đổi khá lớn, còn đặc biệt dặn anh phải chú ý Giang Vân Khê.’
Tống Vy cảm khái: “Cảm thấy giống như thay đổi linh hồn.”
“Được rồi, không nói cô ta nữa.” Đường Hạo Tuấn lấy tay từ trên tóc của cô xuống, chuyển chủ đề hỏi: “Bên em mời những khách nào?’
Anh là hỏi về vấn đề đám cưới.
Tống Vy tựa đầu vào vai anh: “Em không có bạn bè gì cả, chỉ mời một vài nhà thiết kế có quan hệ không tồi trước đây, sau đó chính là đám Hạ Bảo Châu, anh thì sao?”
“Một số đối tác hợp tác trong thương nghiệp.” Đường Hạo Tuấn trả lời.
Anh và cô giống nhau, đều không có bạn bè gì cả.
Hơn nữa, bọn họ cũng không còn người thân nữa rồi.
Nhưng may bọn họ bây giờ chính là người thân, là người một nhà.
Hai người ở trong văn phòng khoảng 20 phút, Giang Hạ ở bên ngoài gõ cửa: “Vy Vy, đồ ăn cậu gọi đến rồi.”
“Được, tớ biết rồi.” Tống Vy gật đầu, sau đó từ trong lòng Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Đi thôi, đi ăn cơm, lâu như vậy không ăn cơm, dạ dày của anh chịu được không?”
Nói rồi, cô kéo tay của anh, dẫn anh ra khỏi văn phòng, đến phòng ăn sát vách chuyên để cho nhân viên ăn cơm.
Bởi vì lúc này vẫn là thời gian làm việc, phòng ăn không có ai cả, rất là yên tĩnh.
Khi Tống Vy kéo Đường Hạo Tuấn đi vào, bên trong chỉ có Giang Hạ và hai đứa trẻ.
Giang Hạ đang bày đồ ăn, hai đứa trẻ một đứa cầm một cái thìa nhỏ ngồi trên ghế, hai con mắt nhìn chằm chằm những đồ ăn phong phú đó, rất thèm.
Tuy bọn chúng đã ăn cơm trưa, nhưng cơm trưa ở võ quán cũng không có mùi vị gì, bởi vì là đồ ăn dinh dưỡng, cho nên bọn chúng không có ăn quá no.
Bây giờ mẹ đặt nhiều như vậy, còn có món bọn chúng thích ăn, bọn họ đương nhiên cũng muốn ăn thêm một ít.
“Mẹ, ba, mau ăn cơm.” Tống Dĩnh Nhi phát hiện Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trước tiên, vẫy vẫy bàn tay nhỏ vội gọi.
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Tới đây.”
Hai người đi tới, ngồi xuống ghế.
Giang Hạ đưa đũa cho bọn họ.
Tống Vy xua tay: “Tớ không cần, giờ không đói, Hạ cậu đói không? Cậu nếu đói thì cùng nhau ăn?”
“Tớ cũng không đói, tớ chỉ là giúp bày ra chút thôi.” Giang Hạ mỉm cười đáp.
Nói đùa, cho dù cô ấy đói, cô ấy sao dám ở trong tình huống Vy Vy không ăn, cùng nhau ăn với sếp Đường.
Đó không phải lẫn lộn sao?
“Được rồi, gia đình các cậu ăn đi, tớ ra ngoài sao kê.” Giang Hạ nói xong, lau tay đi ra ngoài.
Trong phòng ăn chỉ còn lại một gia đình bốn người.
Đường Hạo Tuấn gắp một ít đồ ăn vào trong bát của hai đứa trẻ trước, sau đó nhìn Tống Vy: “Ăn chút không?”
“Em thật sự không đói, với lại em bây giờ vẫn đang uống thuốc, chỉ nạp lượng đồ ăn nhất định, không thể ăn nhiều, cho nên em nhìn ba người ăn là được.” Tống Vy chống cằm đáp.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, cũng không khuyên nữa.
Cô hiện nay chỉ nạp lượng đồ ăn nhất định, nếu ép cô ăn, ăn vào bị làm sao, người đau lòng vẫn là anh.
Ba ba con bắt đầu ăn cơm.
Hai mắt Tống Vy ẩn chứa nụ cười nhìn.
Đối với cô mà nói, một lớn hai bé trước mắt, bất luận khi nào, đều đẹp nhất ở trong mắt cô.
Ăn cơm xong, Đường Hạo Tuấn nhận được điện thoại thì rời khỏi đây, anh phải quay về tập đoàn họp.
Hai đứa trẻ ở lại chỗ Tống Vy, đợi khi tan làm thì cùng với Tống Vy trở về.
“Vy Vy.” Lúc này, Giang Hạ nhíu mày, cầm một bản văn kiện đẩy cửa phòng của Tống Vy đi vào.
Tống Vy đang chơi game với hai đứa trẻ, nhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị của cô ấy, sau đó xoa cái đầu nhỏ của hai đứa trẻ thì đứng dậy đi về phía bàn làm việc của mình.
“Sao vậy?” Tống Vy kéo ghế ngồi xuống, nghi hoặc hỏi.
Giang Hạ ngồi xuống ở trước mặt cô: “Tớ vừa rồi không phải đi kiểm tra sổ sách hay sao? Cuối cùng tớ phát hiện số tiền mấy quý này gửi cho sếp Lục mãi không gửi được, hỏi giám đốc tài vụ, giám đốc tài vụ nói là mãi không liên lạc được với thư ký Lý ở bên cạnh Lục tổng, hơn nữa số tài khoản ngân hàng mà trước đó sếp Lục để lại cũng đã bị khóa, cho nên số tiền này không biết làm sao đưa cho sếp Lục.”
“Số tiền cậu nói là chia lãi?” Tống Vy nhận lấy văn kiện lật ra.
Giang Hạ gật đầu: “Phải, công ty này của chúng ta mở được đều là sếp Lục một tay đầu tư, anh ta cũng là cổ đông của công ty chúng ta, chia lãi cho anh ta, nhưng mãi không chuyển được, tớ vừa liên lạc với thư ký Lý, phát hiện số điện thoại của thư ký Lý cũng đổi rồi, không liên lạc được, cậu nói xem chuyện gì đây, tớ chưa từng thấy cổ đông nào ngay cả tiền lãi cũng không để vào mắt.”
Tống Vy lật văn kiện, rơi vào trầm mặc.
Sếp Lục này có thể nói là quý nhân của cô và Hạ.
Khi cô vừa về nước không lâu, vẫn là người mới, bỗng nhiên tìm tới cô, bảo cô đảm nhận vị trí nhà thiết kế chính của chủ đề Quang Huy Nhật Nguyệt.
Phải biết dự án Quang Huy Nhất Nguyệt này là hoàn toàn không thua kém Dục Hỏa Trọng Sinh.
Thử hỏi ông chủ nào có thể quả quyết như vậy, để một nhà thiết kế người mới đến đảm nhận vị trí nhà thiết kế chính của dự án lớn như vậy, ngoài Đường Hạo Tuấn ra, chỉ có sếp Lục.
Mà Quang Huy Nhật Nguyệt này cũng mang đến danh tiếng và lợi ích rất lớn cho cô, khiến cô có được một vé tham gia cuộc thi của hiệp hội chi nhánh, sau đó giành được vé tham dự cuộc thi đấu quốc tế.