Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1028: CẦU HÔN



“Báo cáo?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn ngưng trọng: “Nói vậy, cô ta có thể liên lạc với Lâm Giai Nhi?”

“Tôi từng hỏi y tá, y tá nói, Lâm Giai Nhi cho cô ta số zalo, kêu cô ta gửi tin tức hằng ngày đến số đó, nhưng Lâm Giai Nhi trước nay chưa từng hồi âm, cho nên tôi đoán, số zalo ấy cũng chỉ là số ảo có thể tùy tiện vứt bỏ bất cứ lúc nào, chúng ta căn bản không cách nào biết, cô ta rốt cuộc đăng ký số zalo đó ở đâu, quán net, hay là khách sạn.”

Nói tới đây, Mạnh Ngọc thở dài: “Cho nên, muốn căn cứ vào zalo để tìm được Lâm Giai Nhi, không khả năng lắm.”

Đường Hạo Tuấn xoa trán: “Tôi biết rồi, còn nữa, dùng mối quan hệ của cậu, liên hệ với bệnh viện khác một chút.”

Mạnh Ngọc rất thông minh, lập tức hiểu ý anh, sắc mặt khẽ thay đổi: “Hạo Tuấn, cậu hoài nghi Lâm Giai Nhi cũng có khả năng nhắm vào thuốc của bệnh viện khác?”

“Cô ta đã muốn có dược phẩm nguy hiểm, không lấy được ở chỗ cậu, tại sao không đến nơi khác lấy?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt hỏi anh ta.

“Chuyện này…” Mạnh Ngọc nghẹn họng, không cách nào phản bác.

Đúng vậy, không lấy được ở chỗ anh ta, tại sao không đến nơi khác lấy chứ.

Lại không nhất định phải treo cổ trên một ngọn cây!

“Tôi biết rồi.” Mạnh Ngọc vô cùng đau đầu: “Tôi đi liên hệ bệnh viện khác ngay.”

Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng: “Tiến hành bí mật, đừng để bị phát hiện.”

Advertisement

“Yên tâm đi.” Mạnh Ngọc gật đầu, đi ra ngoài.

Tống Vy thấy vậy, dắt tay Tống Hải Dương đi tới: “Nói xong rồi sao?”

Cô không hỏi họ đã nói gì.

Lúc cô đi ra, họ cũng không gọi cô lại, chính là không muốn để cô biết.

Cho nên cô đương nhiên cũng không hỏi.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Xong rồi.”

“Vậy tốt, đến giờ anh tập luyện rồi, chúng ta về trước đi.” Tống Vy nói, buông tay Tống Hải Dương, đỡ anh.

Tống Hải Dương cũng rất ngoan ngoãn đi đỡ bên kia Đường Hạo Tuấn.

Hình ảnh một nhà ba người ấm áp hòa hợp khiến người ta vô cùng hâm mộ.

Dì Vương tự điều khiển xe lăn theo phía sau, nhìn một màn này, cười không khép được miệng.

Về tới phòng bệnh, Tống Vy vừa đỡ Đường Hạo Tuấn lên giường, điện thoại đã vang lên.

Tống Vy lấy ra xem, là Trình Hiệp gọi tới.

Cô có chút kinh ngạc nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Là trợ lý Trình, sao anh ta không gọi cho anh, mà lại gọi cho em chứ?”

“Em không phải kêu cậu ta đón con gái sao? E là vì chuyện con gái.” Đường Hạo Tuấn nắm bàn tay nhỏ của Tống Hải Dương, nói.

Tống Vy gật đầu: “Em quên mất chuyện này.”

Nói xong, cô bắt máy: “Alo, trợ lý Trình.”

“Mẹ ơi.” Bất ngờ là, từ điện thoại truyền ra lại không phải giọng nói Trình Hiệp, mà là giọng nói non nớt của Tống Dĩnh Nhi.

Tống Vy lập tức mặt mày hiền hòa, giọng cũng dịu dàng: “Cục cưng.”

“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.” Tống Dĩnh Nhi mếu máo, tủi thân đáp.

Chóp mũi Tống Vy chua xót: “Cục cưng, mẹ cũng nhớ con.”

“Cho nên con về thăm mẹ đấy, con và chú Trình vừa xuống máy bay.” Tống Dĩnh Nhi cười khanh khách nói.

Tống Vy gật đầu: “Được, mẹ biết rồi, cục cưng muốn nói chuyện với ba không con?”

“Dạ có.” Tống Dĩnh Nhi vâng dạ.

Tống Vy cười đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn: “Dĩnh Nhi muốn nói chuyện với ba.”

Đường Hạo Tuấn nhận điện thoại, mặt mày dịu dàng.

Hai ba con nói chuyện ở đó, Tống Hải Dương thỉnh thoảng cũng tham gia một câu, Tống Vy lại ở bên cạnh tủm tỉm nhìn.

Cuộc điện thoại này duy trì khoảng hơn mười phút, Tống Dĩnh Nhi sắp lên xe, mới cúp máy kết thúc.

Một tiếng sau, Trình Hiệp dẫn Tống Dĩnh Nhi đến phòng bệnh.

Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, lập tức nhào về phía Tống Vy.

Tống Vy đón lấy bé, dịu dàng dỗ bé một lát, lại đặt bé lên giường, kêu bé chơi với Đường Hạo Tuấn.

Nhưng có lẽ ngồi máy bay quá mệt, Tống Dĩnh Nhi không chơi bao lâu thì đã nằm sấp trước ngực Đường Hạo Tuấn ngủ thiếp đi.

Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm bé lên, đặt sang bên cạnh, đắp chăn cho bé, vỗ về lưng bé, tình yêu của ba ngập tràn.

Rất nhanh, mấy ngày sau, Đường Hạo Tuấn hoàn toàn khôi phục xuất viện.

Để mừng anh xuất viện, Tống Vy còn đặc biệt đặt chỗ ở khách sạn, mời Giang Hạ cùng đến ăn cơm.

Buổi tối, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mỗi người dắt một đứa trẻ đến khách sạn, Trình Hiệp đẩy dì Vương ở phía sau.

Giang Hạ đến sau cùng, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, Vy Vy, Đường tổng, trên đường kẹt xe, tớ không đến muộn chứ?”

“Đương nhiên không, ngồi đi.” Tống Vy chỉ chỉ vị trí giữ cho cô ấy.

Giang Hạ cười gật đầu, đi tới kéo ghế ngồi xuống: “Vậy tớ không khách sáo nữa.”

“Xem xem muốn ăn gì, cứ gọi đi.” Tống Vy đưa thực đơn cho cô ấy.

Giang Hạ nhận lấy, bắt đầu gọi món.

Bỗng nhiên, Đường Hạo Tuấn đứng dậy.

Tất cả mọi người đều nhìn sang anh, không rõ anh muốn làm gì.

Chỉ có hai đứa bé nhìn nhau, cười trộm.

Tống Vy thấy vậy, lập tức hiểu ra ba cha con nhất định giấu cô làm chuyện gì bí mật.

Được thôi, vậy thì cô liền xem xem, ba cha con này rốt cuộc làm gì.

Tống Vy ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.

Chỉ thấy Đường Hạo Tuấn đưa tay vào túi tây trang của mình tìm kiếm, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen.

Hộp đó, nhìn là biết hộp nhẫn.

Tống Vy lập tức ý thức được chuyện gì, không dám tin che miệng mình.

Giang Hạ, dì Vương và Trình Hiệp cũng đều ý thức được, ai nấy mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Đường Hạo Tuấn mở hộp, lộ ra chiếc nhẫn kim cương cực kỳ chói mắt bên trong.

Anh nhìn Tống Vy, ánh mắt dịu dàng, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của cô, quỳ một gối xuống: “Bà xã, chúng ta kết hôn đi.”

Vành mắt Tống Vy lập tức ẩm ướt, đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Chúng…chúng ta không phải từng kết hôn rồi sao?”

“Nhưng anh vẫn chưa cho em một hôn lễ, cho nên ý anh là cử hành hôn lễ, tuyên bố với toàn thế giới, chúng ta kết hôn rồi.” Đường Hạo Tuấn giơ nhẫn lên.

Vốn định đợi sau khi An An đầy tháng, họ lại cử hành hôn lễ.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, An An sinh sớm bốn tháng, cho nên hôn lễ của họ, đương nhiên cũng có thể đẩy sớm.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, trải qua việc ngoài ý muốn lần này, Đường Hạo Tuấn chợt ý thức được rằng, những chuyện phải làm thì cố gắng làm sớm, nếu không có khả năng tiếc nuối cả đời.

Giây phút anh bị đá đập hôn mê, anh thực sự từng nghĩ mình có chết không, dù sao lúc đó cũng ở trong nước.

Cho nên lúc đó, anh rất hối hận, tại sao không sớm cử hành hôn lễ với Tống Vy, nếu anh thật sự chết đi, vậy anh sẽ vĩnh viễn thiếu cô một hôn lễ.

Cho nên lần này, sau khi tỉnh lại, anh liền kêu quản lý giúp mình thiết kế chiếc nhẫn này, chính là để sớm cử hành hôn lễ với cô.

Lỡ tương lai anh lại xảy ra chuyện khác, anh cũng sẽ không nuối tiếc.

Tống Vy không biết trong lòng Đường Hạo Tuấn đang nghĩ gì, cô nhìn chiếc nhẫn này, lại nhìn ánh mắt chân thành của anh, vui mừng rưng rưng gật đầu: “Được!”

Cô đồng ý rồi.

Giang Hạ vội giục: “Đường tổng, còn sững sờ làm gì, còn không đeo nhẫn cho Vy Vy.”

Dì Vương cũng gật đầu: “Đúng vậy cậu chủ, mau đeo nhẫn cho mợ.”

Trong sự thúc giục của mọi người, Đường Hạo Tuấn lấy nhẫn trong hộp ra, đeo lên ngón giữa Tống Vy.

Đúng vậy, ngón giữa.

Vì họ sớm đã là vợ chồng trên pháp luật rồi, ngón vô danh cũng có nhẫn, cho nên nhẫn khác chỉ có thể đeo trên ngón khác.

“Được rồi!” Đeo nhẫn xong, Đường Hạo Tuấn nắm ngón tay Tống Vy, cúi đầu khẽ hôn lên chiếc nhẫn ấy.

Những người khác nhìn thấy, đều đồng loạt vỗ tay, biểu thị chúc mừng.

Hai đứa bé vui mừng nhảy cẫng lên.

“Tốt quá rồi, ba mẹ cuối cùng cũng sắp cử hành hôn lễ rồi!”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv