"Chuyện gì thế này, tại sao lại có nhiều xe sang tới đây như vậy?"
"Không biết nữa, phỏng chừng có thể là một người giàu nào đó ưu thích chỗ này của chúng ta, cho nên muốn xuống đây mua lại để phát triển kiểu du lịch farmstay gì gì đó. Lúc trước thôn Hồng Tinh không phải cũng như vậy đó sao? Phá dỡ toàn thôn, thật ngưỡng mộ chúng ta chết đi được."
"Cũng có thể là tới du lịch đó, dù sao phong cảnh ở thôn chúng ta cũng đẹp lắm."
"Người giàu có tự dưng ăn no dửng mỡ rồi chạy tới một nơi hoang vu hẻo lánh như thôn của chúng ta để đi du lịch hả? Đầu óc anh còn sài được không vậy?"
Trình Hiệp xuống xe đầu tiên nghe những thôn dân kia bàn tán cũng không mấy quan tâm, trực tiếp đi về phía chiếc xe bản dài ở giữa mở cửa ra.
"Mợ chủ, đến nơi rồi, xuống xe thôi." Trình Hiệp nhẹ nhàng nói.
Tống Vy ừm một tiếng, đặt tay lên tay của Trình Hiệp để người kia đỡ mình xuống xe.
"Nhà của Giang Vân Khê ở đâu vậy?" Tống Vy đứng thẳng người, thu tay về xong bèn hỏi.
Trình Hiệp đóng cửa xe: "Là ở phía trước, đi chừng hai phút."
Advertisement
"Được." Tống Vy gật đầu.
Trình Hiệp đi lên phía trước dẫn đường, Tống Vy đi theo sau.
Mà ở phía sau lưng cô còn có rất nhiều vệ sĩ cùng nhân viên y tế, một đội người đông đúc vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Những thôn dân kia cũng đi theo sau cách một khoảng không xa, muốn xem thử rốt cuộc đám người giàu này là muốn đi đâu.
Các thôn dân đi theo mãi rồi cũng nhanh chóng biết được mục đích của đám người Tống Vy, cô con gái nhà họ Giang.
Bởi vì những người có tiền này dừng lại trước cửa nhà cô con gái nhà họ Giang.
"Mấy người nói coi, bọn họ tới nhà của con gái nhà họ Giang làm gì vậy?"
"Không biết, hay có phải con gái nhà họ Giang là con của người giàu có nào đó, cho nên bọn họ đặc biệt tới đưa nó về không, trên ti vi không phải đều hay chiếu mấy phim như vậy sao?"
"Con khỉ, tổ tiên bảy tám đời của con gái nhỏ nhà họ Giang đều ở chỗ này, mà nó lớn lên nhìn cũng giống với cha mẹ như vậy thì làm sao có thể là con của người giàu có nào khác chứ. Theo tôi đoán thì có khi những người này tới đây là vì người đàn ông mà con gái nhỏ nhà họ Giang đã đưa về đó."
Mặc dù tiếng bàn luận của đám thôn dân này không lớn, nhưng đều lọt hết vào trong tai của Tống Vy.
Cô nhìn thoáng qua cửa lớn đã khóa chặt lập tức biết được chủ nhà không có ở nhà, cho nên cũng không tiện xông vào mà chỉ xoay người đi về phía của những người thôn dân kia.
Đến lúc tới gần nhìn thấy được gương mặt của cô, đám thôn dân đó mới xôn xao hít ngụm khí lạnh, kinh ngạc một hồi lâu mới hoàn hồn lại được.
"Thiên địa Bồ Tát, cô gái này thật rất xinh đẹp, mấy cô diễn viên gì đó trên ti vi đều không có đẹp bằng đâu nhỉ?" Một bà cô thở dài nói.
Những người khác xôn xao gật đầu.
Tống Vy nghe thế lại mỉm cười một tiếng: "Cô ơi, làm ơn cho cháu muốn hỏi một chút. Vừa nãy mọi người nói chủ nhân của căn nhà này đã cứu một người đàn ông đúng không?"
"Đúng vậy đó, người đàn ông kia đẹp trai lắm, tôi sống hơn nửa đời người rồi vẫn chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy, cũng không biết là con gái nhà họ Giang mang từ đâu về nữa. À đúng rồi cô gái, cô hỏi chuyện này để làm gì? Không lẽ là mấy người thật sự tới đây vì người đàn ông đó chứ?" Bà cô kia nói.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm Tống Vy.
Tống Vy gật đầu: "Vâng, anh ấy là chồng của cháu, lúc trước chồng cháu gặp nạn rồi mất tích, cho nên bọn cháu vẫn luôn đi tìm anh ấy, cuối cùng là biết tin anh ấy được một cô gái họ Giang cứu nên đặc biệt chạy tới đây để đưa chồng cháu về nhà."
"Người đàn ông đó là chồng của cô?" Bà cô kia kinh ngạc không thôi.
Tống Vy ừm một tiếng: "Dạ đúng."
"Vậy sao con gái nhà họ Giang lại nói là bạn trai của nó?" Bà cô kia nói thầm.
Tống Vy nghe tới đây, ý cười trên mặt cũng vơi đi dần.
Giang Vân Khê nói Đường Hạo Tuấn là bạn trai cô ta?
Chẳng lẽ, Giang Vân Khê thích Đường Hạo Tuấn rồi?
Nhưng chuyện này cũng không phải không có khả năng, với gương mặt đó của Đường Hạo Tuấn thì quả thật rất dễ khiến một cô gái trẻ tuổi vừa nhìn thấy đã đem lòng yêu mến.
Nếu đúng là như vậy, cũng có thể lý giải được tại sao tối qua Giang Vân Khê lại cúp điện thoại của cô, là bởi vì không muốn để cô đưa Đường Hạo Tuấn đi.
Dĩ nhiên, Tống Vy cũng không cứ thế mà đưa ra kết luận hoàn toàn, rằng Giang Vân Khê nói Đường Hạo Tuấn là bạn trai của mình và đã thật sự thích anh.
Lỡ như chỉ là Giang Vân Khê kiếm cớ thì sao, dù sao một cô gái đưa một người đàn ông về nhà mình thì nếu không nói người đó là bạn trai mình vậy nhất định sẽ bị người khác bàn tán dị nghị.
Đám người của bà cô kia đứng ở một bên lại đang xì xầm nói chuyện.
"Cô gái này nói người đàn ông mà con gái nhà họ Giang mang về là chồng cô ấy, vậy rốt cuộc có phải sự thật không nhỉ?"
"Tôi thấy là thật đó, nhìn ngoại hình của cô gái này rất xứng với người đàn ông kia. Còn dáng vẻ kiểu nước luộc canh nhạt nhẽo như con gái nhà họ Giang đó, nói thật bụng thì nhìn không xứng với người đàn ông đó."
"Vậy là con gái nhà họ Giang đó đã nói dối rồi nhỉ?"
"Tám phần mười là vậy rồi, người đàn ông kia cường tráng như vậy nên khiến nó vừa mắt, bởi thế mới nói như vậy."
Tống Vy mím đôi môi đỏ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đáp: "Cô ơi, cháu muốn hỏi thêm một chuyện nữa, Giang Vân Khê đi đâu rồi ạ?"
"Nó đi lên trấn tìm nhà rồi, nói là ở đây thì đường sá không tiện cho việc chữa bệnh, không tiện chăm sóc cho bạn trai nên đi lên trấn tìm nhà, định sẽ thuê ở lại để chăm sóc cho bạn trai trên trấn." Bà cô kia nói.
Trong lòng Tống Vy chùn xuống, thầm nghĩ không phải là do cuộc gọi tối qua nên Giang Vân Khê biết cô sẽ tới đây tìm Đường Hạo Tuấn, cho nên mới đặc biệt muốn đưa Đường Hạo Tuấn trốn cô đó chứ?
"Vậy cô ơi, bọn họ đã dọn đi rồi ạ?" Tốn Vy siết chặt lòng bàn tay hỏi đến.
Bà cô kia lắc đầu một cái: "Vậy còn chưa đâu, sáng nay con gái nhà họ Giang mới ra ngoài tìm nhà thôi, vẫn là đi có một mình."
Đi một mình...
Nếu nói vậy thì Hạo Tuấn vẫn còn ở bên trong.
Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia ranh mãnh, cười đáp: "Cám ơn cô đã báo. Trợ lý Trình."
"Có ạ!" Trình hiệp nghe lời gọi lập tức đí tới: "Mợ chủ có gì dặn dò."
Các thôn dân nghe Trình Hiệp xưng hô với Tống Vy như thế, trong lòng cũng thầm nhận định địa vị của Tống Vy cao thêm không ít.
Cái danh xưng mợ chủ này, cho dù là trong quá khứ hay hiện tại thì vẫn luôn chỉ dùng để gọi những người có tiền có thế.
Xem ra, thân phận của người con gái xinh đẹp ở trước mặt bọn họ đây còn cao cấp hơn nhiều nha.
"Cho cô đây chút phí cảm ơn, cảm ơn vì họ đã cung cấp thông tin." Tống Vy dặn dò.
Trình Hiệp gật đầu: "Vâng."
Đám thôn dân nghe bản thân mình chỉ tùy tiện nói mấy câu đã có tiền cầm, ai cũng cười đến ngoác cả miệng.
Rất nhanh sau đó, Trình Hiệp đưa cho mỗi người mấy trăm nghìn tiền cảm ơn, sau đó đuổi bọn họ rời đi.
Tống Vy nhìn cửa lớn khóa chặt, sắc mặt lạnh lẽo ra lệnh: "Hai người lên phía trước cạy ổ khóa ra cho tôi!"
Mặc dù hành vi kiểu như vầy rất không đúng, nhưng cô không quan tâm được nhiều nữa, cô chỉ muốn nhìn thấy Đường Hạo Tuấn.
Thêm nữa, nếu Giang Vân Khê đã dám giấu Đường Hạo Tuấn đi, vậy cũng đừng trách cô dùng biện pháp mạnh.
"Vâng!" Có hai người vệ sĩ đáp một tiếng, cầm dụng cụ tiến tới cạy ổ khóa.
Cửa được mở ra, Tống Vy hít một hơi thật sâu, đi vào.
Nhà không lớn, là nhà hai gian.
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn ở đâu nên tìm từng phòng một.
Gian phòng thứ nhất không có, vậy khẳng định là ở gian thứ hai.
Quả nhiên, Tống Vy nhanh chân bước đến gian phòng thứ hai, vừa mới mở cửa vào đã thấy Đường Hạo Tuấn mặc bộ quần áo màu xám xịt từ đầu đến chân, hai mắt nhắm nghiền đang nằm ở trên giường.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tảng đá lớn trong lòng của Tống Vy cuối cùng cũng rơi xuống, nội tâm trống trải cuối cùng cũng được lấp đầy.
Viền mắt cô ửng đỏ, loạng choạng vội chạy tới bên giường. Đầu tiên là nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn một lúc, sau đó lập tức cúi người nằm nhoài lên người anh, mừng đến phát khóc: "Chồng ơi, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!"
Cơ thể Tống Vy đang run rẩy, là vui sướng, là mừng rỡ, cũng là do kích động.
Từ lúc biết anh gặp chuyện không may, cô cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.
Mà bây giờ tìm được anh, trong phút chốc cô cảm thấy thế giới của mình có được ánh sáng thêm một lần nữa.
Tống Vy ôm chặt Đường Hạo Tuấn, chỉ sợ buông lỏng một giây thì anh sẽ không còn ở đây nữa.