“Mợ chủ yên tâm, bên ngoài vẫn chưa biết, người quản lý cũng không công bố với bên ngoài.” Trình Hiệp lắc đầu trả lời.
Dù sao Sếp của tập đoàn Đường Thị đột nhiên mất tích, điều này đối với tập đoàn và thương trường mà nói sẽ là một trận động đất rất lớn.
Giá cổ phiếu của Đường Thị không những sẽ tụt giảm, những doanh nghiệp đố kỵ đối với tập đoàn, cũng sẽ nhân lúc này mà thừa có hội tràn vào, cắn một miếng thịt của tập đoàn.
Cho nên bên phía người quản lý luôn phong tỏa tin tức, trước mắt ngoài mấy người bọn họ, không ai biết Đường Hạo Tuấn xảy ra chuyện.
Trái tim treo lơ lửng của Tống Vy cuối cùng cũng về vị trí cũ: “Vậy thì tốt, có điều cứ như vậy cũng không phải là cách, giấu được nhất thời, không giấu cả đời.”
“Phải, tôi bây giờ lo lắng đám người Đường Hạo Minh sẽ nhân cơ hội gây sự, tiết lộ tin tức tổng giám đốc mất tích ra ngoài.” Trình Hiệp nhíu mày nói.
Đây mới là chuyện cần phải chú ý nhất hiện giờ.
Tống Vy cắn môi: “Hay là như vậy đi, tôi lát nữa gửi cho anh một video.”
Advertisement
“Video?” Trình Hiệp có chút không hiểu.
Tống Vy gật đầu: “Bên ngoài đều biết Hạo Tuấn thường ra nước ngoài cùng tôi, nếu đám người Đường Hạo Minh thật sự tiết lộ tin tức Hạo Tuấn mất tích ra thì chúng ta buộc phải nghĩ ra cách xử lý, chứng minh với bên ngoài Hạo Tuấn không có mất tích, mà cách duy nhất chứng minh chính là làm giả, chỗ tôi có video Hạo Tuấn chơi với hai đứa trẻ, tôi bảo Hải Dương chỉnh sửa thời gian của video và lời mà Hạo Tuấn nói trong video, như vậy chắc có thể tạm thời giấu được.”
Mắt của Trình Hiệp chợt sáng lên: “Cách này không tồi, ngộ nhỡ tin tức tổng giám đốc mất tích truyền ra ngoài, chúng ta có thể công bố video này để biểu thị tổng giám đốc không có mất tích, mà lại ra nước ngoài rồi.”
“Không sai.” Tống Vy ừ một tiếng.
Tống Hải Dương vỗ ngực: “Mẹ, giao cho con, để con chỉnh sửa video, nhất định sẽ không để người khác nhìn ra là giả.”
“Được, nhờ vào con rồi Hải Dương.” Tống Vy sờ mặt của đứa trẻ.
Tống Hải Dương mỉm cười lắc đầu: “Vì ba, nên ạ.”
Tống Vy mỉm cười, sau đó đưa điện thoại cho cậu bé: “Đi thôi.”
“Được, con đi ngay.” Tống Hải Dương cầm điện thoại, chạy tới trước máy tính.
Đây là phòng bệnh cao cấp, máy tính TV… trong phòng nghỉ đều đầy đủ.
Tống Hải Dương mở máy tính ra, kết nối với điện thoại, sau đó bắt đầu thao tác.
Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu dẫn theo Tống Dĩnh Nhi đứng ở bên cạnh.
Tống Vy không nhìn thấy, chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh, nhìn ngây lên trần nhà, trong lòng tràn ngập sự mong nhờ và lo lắng về Đường Hạo Tuấn.
Hạo Tuấn, anh rốt cuộc đang ở đâu?
Trong nước, trong bệnh viện của trấn nhỏ.
Giang Vân Khê nhìn người đàn ông vẫn chưa tỉnh ở trên giường bệnh, cũng không khỏi trở nên lo lắng.
Cô ta gọi bác sĩ tới, hỏi người đàn ông tại sao chưa tỉnh.
Bác sĩ mở mí mắt của người đàn ông ra xem, lại kiểm tra một lượt, sau đó đáp: “Phần đầu của anh này chịu va đập nghiêm trọng, cụ thể khi nào tỉnh lại không ai nói rõ được, có lẽ lát nữa sẽ tỉnh, có lẽ vài ngày nữa thì sẽ tỉnh, nếu cô Giang thật sự lo lắng, có thể đưa anh này đến bệnh viện trong thành phố lớn, ở đó thiết bị y tế hiện đại hơn, cũng có lợi cho anh này.”
“Không được!” Giang Vân Khê thẳng thừng từ chối.
Không thể đến bệnh viện trong thành phố lớn.
Ngộ nhỡ có người từng thấy anh, vậy anh chẳng phải sẽ bị đưa đi sao.
Như vậy tuyệt đối không được.
Bác sĩ thấy Giang Vân Khê từ chối như vậy, liếc nhìn cô ta với ánh mắt hơi kỳ lạ.
Người đàn ông này không phải là bạn trai của cô ta hay sao?
Tại sao lại từ chối đưa bạn trai đến bệnh viện lớn để khám bệnh chứ?
Có điều chuyện nhà của người ta, một người ngoài như anh ta tuy không hiểu, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, đẩy mắt kính trả lời: “Nếu cô Giang không muốn, vậy thì thôi, may mà sức khỏe của anh này cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đầu bị tổn thương khá nghiêm trọng, đợi thêm xem sao, nếu vài ngày nữa còn không tỉnh, cô Giang vẫn là đưa đến bệnh viện lớn để chẩn đoán thì tốt hơn.”
Giang Vân Khê cố nặng ra lời: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần khách sáo.” Bác sĩ xua tay, sau đó rời đi.
Giang Vân Khê nhìn người đàn ông, đáy mắt tràn ngập thâm tình.
“Anh rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại?” Giang Vân Khê lẩm bẩm.
Nói thật, cô ta rất muốn anh tỉnh lại, như vậy thì cô ta có thể nói với anh, cô ta là ân nhân cứu mạng của anh, có lẽ anh sẽ vì vậy mà thích cô ta muốn ở bên cô ta.
Nhưng đồng thời, cô ta cũng có hơi sợ anh tỉnh lại, ngộ nhỡ anh không yêu cô ta, còn muốn rời đi thì phải làm sao?
Giang Vân Khê cắn môi, rơi vào trong đắn đo.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mấy ngày sau.
Đúng như những gì Trình Hiệp và Tống Vy lo lắng, đám người Đường Hạo Minh quả nhiên tiết lộ chuyện Đường Hạo Tuấn mất tích ra ngoài.
Nhất thời, trong nước ngoài nước đều dậy sóng, dù sao Boss của một tập đoàn đa quốc gia biến mất, có thể nói là một chuyện rất lớn.
Lòng người của tập đoàn Đường Thị hoang mang, mà các doanh nghiệp khác, lại xoa tay đầy phấn khích.
Boss của một tập đoàn không còn, tương đương không có định hải thần châm, tập đoàn không có định hải thần châm, chính là một đoàn binh tôm tướng tép, thích hợp để ra tay cắm một miếng thịt nhất.
Tuy nhiên khi bọn họ chuẩn bị ra tay, website chính của tập đoàn Đường Thị lại tung một video.
Trong video, Đường Hạo Tuấn đang chơi đùa với hai đứa trẻ, đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ xuất hiện ở trước mặt công chúng.
Các dân cư mạng trên toàn thế giới, lúc này mới tin hai đứa trẻ thật sự là con của anh, bởi vì Hải Dương giống hệt anh.
Trong video, Đường Hạo Tuấn nói với mọi người, anh không có mất tích, mà ra nước ngoài tham gia cuộc thi với vợ, đừng tin tin đồn anh mất tích đó.
Video không dài, sau khi Đường Hạo Tuấn nói hết lời này thì video đã kết thúc, nói phải tiếp tục chơi với bọn trẻ.
Tóm lại, sau khi video này tung ra, mọi người về cơ bản đều tin Đường Hạo Tuấn quả thật không mất tích, người ta đi tới bên vợ rồi.
Những doanh nghiệp xoa tay, chuẩn bị ra tay với tập đoàn Đường Thị đó, mặt mày ai nấy xanh nè.
Bọn họ quần đã cởi rồi, cuối cùng nói với bọn họ, mọi chuyện đều là tin thất thiệt, mà hành vi và dã tâm của bọn họ lại lộ ra rõ ràng, như vậy chắc chắn sẽ bị Diêm Vương sống Đường Hạo Tuấn ghi hận.
Vì vậy các lão tổng của những doanh nghiệp này vội vàng mở cuộc họp, muốn nghĩ cách xin lỗi, làm sao bù đắp mới có thể làm nguôi ngoai lửa giận của Diêm Vương sống đó, tránh Diêm Vương sống đó sau khi về nước sẽ đối phó bọn họ.
Đương nhiên, tuy những lão tổng này oán hận Đường Hạo Tuấn không có chuyện gì nháo ra chuyện mất tích gì đó, nhưng càng hận người tung tin thất thiệt đó.
Còn các cư dân mạng bình thường, sự chú ý lại bị hai đứa trẻ thu hút.
“Đáng yêu quá, là thai long phượng sao, anh trai rất giống sếp Đường.”
“Phải phải, thật sự giống y hệt, sau này lại là một tổng tài bá đạo khiến hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ đổ gục.”
“Aaaa, còn em gái cũng đáng yêu, em gái sao không giống sếp Đường, chắc là giống mẹ? Em gái nhỏ như vậy thì có thể nhìn ra sau này lớn lên tuyệt đối rất xinh đẹp, nghĩ thôi cũng biết, vợ của sếp Đường chắc chắn cũng rất xinh đẹp.”
“Không được, hai đứa bé quá xinh rồi, nhìn mà tôi cũng muốn sinh con rồi, tôi quyết định rồi, sau này tôi chính là fan ruột của cặp song sinh này, đáng tiếc sếp Đường không nói cho chúng ta biết cặp song sinh này tên là gì.”
Nhìn những bình luận khen ngợi về hai đứa bé ở trên mạng, Tống Vy mỉm cười.
Qua vài ngày nghỉ ngơi, sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều, không có trắng như lúc đầu, cơ thể cũng không có suy yếu như lúc đầu, có điều vết thương vẫn chưa lành, vẫn phải nằm trên giường.
“May mắn chúng ta sớm đã đoán được bước tiếp theo đám người Đường Hạo Minh sẽ làm cái gì mà chuẩn bị sẵn video, nếu không tập đoàn Đường Thị gặp phiền phức rồi.” Tống Vy day huyệt thái dương, cảm thấy may mắn nói.