Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1008:



“Là như này.” Hạ Bảo Châu để cái dĩa xuống: “Tớ trước đó không phải đã nói rồi sao, sau khi kết thúc tuyên truyền trên tạp chí, những ca sĩ hàng đầu thế giới này sẽ chuẩn bị hợp với nhau cùng mở một buổi ca nhạc thế kỷ, đây chính là vé vào cửa buổi biểu diễn.”

“Thì ra là như vậy.” Tống Vy giờ đã hiểu rồi, gật đầu.

Trần Châu Ánh nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên: “Buổi biểu diễn thế kỷ, tôi rất hứng thú.”

“Hứng thú thì cho cô một vé.” Tống Vy mỉm cười rút một vé đưa cho cô ấy.

Trần Châu Ánh vội vàng cầm lấy: “Vậy tôi không khách sáo nữa, he he, cảm ơn Vy Vy.”

“Không cần.” Tống Vy mỉm cười, sau đó tiếp tục nhìn những tấm vé khác: “Bảo Châu cậu có không?”

“Tớ có, mấy tấm này đều là tòa tạp chí cho cậu, tớ có hai vé, định đến lúc đó đi xem với Trình Hiệp.” Hạ Bảo Châu ngại ngùng nói.

Tống Vy gật đầu: “Chủ ý này không tồi.”

“Vy Vy cậu cũng có thể dẫn sếp Đường và hai đứa trẻ đi, vừa hay Giang Hạ cũng có thể đi.” Hạ Bảo Châu đề nghị.

Advertisement

Tống Vy tính toán vé vào cửa trong tay, sau khi phát hiện là đủ thì để vào trong phong bì: “Được, đến lúc đó chúng ta nói một tiếng với Hạo Tuấn và Giang Hạ, thời gian của buổi biểu diễn còn một tháng nữa, còn sớm, không vội, ăn cơm thôi.”

Mọi người lại tiếp tục ăn cơm.

Trong nước, Đường Hạo Tuấn đã đến bất động sản Duy Tâm.

Do anh không phải là cổ đông lớn nhất, rất nhiều dự án của bất động sản Duy Tâm anh đều không thể nhúng tay vào hỏi, cũng chỉ có thể hỏi một vài chuyện cụ thể bị lục lọi ở Duy Tâm ngày hôm qua.

Quả nhiên, người quản lý của Duy Tâm cũng tiết lộ, người hôm qua đến đây lục lọi, quả thật là Đường Hạo Minh.

Bởi vì Đường Hạo Minh vốn là cổ đông lớn nhất trên danh nghĩa của Duy Tâm, cho dù còn chưa thừa kế, người quản lý cũng sẽ không cản anh ta.

Vậy nên Đường Hạo Minh là quang minh chính đại đi vào, sau khi lục tìm, không tìm được thì rời đi.

Đường Hạo Tuấn nghe xong lời kể lại của người quản lý, anh trầm mặc một lát mới lạnh giọng nói: “Lần sau nếu Đường Hạo Minh còn xuất hiện, lập tức thông báo cho tôi.”

Người quản lý không rõ ân oán giữa Đường Hạo Minh và Đường Hạo Tuấn, không do dự mà gật đầu đồng ý: “Được sếp Đường.”

“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, dẫn theo người quản lý của tập đoàn rời khỏi Duy Tâm.

Duy Tâm không phải là sản nghiệp do anh nắm cổ phần, anh đến đây cũng chỉ là khách, nếu đã hỏi được điều mình muốn biết, đương nhiên cũng không cần thiết ở lại.

Sau khi Đường Hạo Tuấn rời khỏi Duy Tâm, trực tiếp đến bệnh viện.

Trên xe, anh nhìn sang người quản lý: “Bên phía Lý Tú Chi có phát hiện gì không?”

Người quản lý lắc đầu: “Bà Đường... không, bên phía Lý Tú Chi không có bất kỳ phát hiện gì, tôi nghĩ Đường Hạo Minh chắc không có đi tìm bà ta, có điều cho dù đi, tôi đoán Lý Tú Chi cũng sẽ không tiết lộ tung tích của Đường Hạo Minh cho chúng ta, dù sao bọn họ là mẹ con ruột, cho dù không có tình cảm gì, Lý Tú Chi cũng sẽ không đẩy Đường Hạo Minh vào đường cùng.”

Đường Hạo Tuấn nghe thấy lời này, ngược lại không nói gì, bởi vì quả thật có đạo lý.

“Mặc kệ như thế nào, tiếp tục giám sát Lý Tú Chi, một khi có manh mối của Đường Hạo Minh, lập tức khống chế khu vực bên phía Lý Tú Chi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt căn dặn.

Người quản lý gật đầu: “Hiểu.”

Đường Hạo Tuấn không nói chuyện, cầm một văn kiện đọc.

Sau khi đến bệnh viện, anh ném văn kiện cho người quản lý, xuống xe đi vào khu nội trú.

Vừa đến phòng bệnh của dì Vương thì Đường Hạo Tuấn thông qua kính trên cửa, nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đang cầm một chiếc kim tiêm rỗng, bơm không khí vào chỗ truyền nước của dì Vương.

Nhìn thấy một màn này, đồng tử của Đường Hạo Tuấn chợt co rút, một cước đạp cửa phòng bệnh ra: “Anh đang làm gì?”

Bác sĩ không ngờ mình làm chuyện xấu vậy mà bị phát hiện, vội vàng ném kim tiêm đi, chạy về phía cửa, muốn húc Đường Hạo Tuấn ra rồi chạy khỏi nơi này.

Tuy nhiên Đường Hạo Tuấn sớm đã dự liệu được, khi anh ta chạy qua, anh nhấc chân, đạp vào bụng của bác sĩ.

Bác sĩ bị đạp ngã ra đất, mặt mày đau đớn.

Đường Hạo Tuấn đầu tiên là liếc nhìn dì Vương nằm trên giường không có cảm giác, sau đó đi bước lớn, một chân đạp lên lồng ngực của bác sĩ, dùng sức đè: “Nói, ai phái anh đến?”

Bác sĩ đau tới mức không nói thành lời, nhìn Đường Hạo Tuấn với đôi mắt đỏ ngầu.

Lông mày của Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lại, chân lại dùng sức.

Bác sĩ đau tới mức hét lên thành tiếng.

Âm thanh này cũng thu hút sự chú ý của người bên ngoài, người quản lý vội vàng chạy vào: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ căn dặn: “Gọi bảo vệ của bệnh viện tới đây, ngoài ra, báo cảnh sát!”

Người quản lý thấy bác sĩ bị anh đạp ở trên đất, ý thức được người này có vấn đề, vội vàng gật đầu: “Được.”

Rất nhanh, bảo vệ đã đến, người cùng tới còn có Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc vội hỏi: “Hạo Tuấn, sao vậy?”

“Người này bơm không khí vào ống truyền dịch của dì Vương.” Đường Hạo Tuấn đạp bác sĩ đã ngất đi vì đau.

Mạnh Ngọc nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái gì? Bơm không khí?”

Đây là muốn người ta chết.

“Cậu lập tức kiểm tra xem dì Vương có chuyện gì hay không.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh.

Mạnh Ngọc mặt mày nghiêm nghị gật đầu, đi về phía giường bệnh.

Sau một phen kiểm tra, Mạnh Ngọc bỗng thở phào: “Vẫn may vẫn may, dì Vương không sao.”

Sau đó, anh ta nhặt kim tiêm trên đất lên: “Người này chắc còn chưa tiêm thì bị cậu phát hiện rồi, cũng vì vậy dì Vương mới bảo vệ được tính mạng.”

“Vậy dì Vương tại sao chưa tỉnh?” Trái tim treo lơ lửng của Đường Hạo Tuấn quay về chỗ cũ, lại hỏi.

Theo lý mà nói, động tĩnh lớn như vậy, dì Vương chắc không thể không nghe thấy.

Tuy nhiên thực tế lại là dì Vương thật sự không có tỉnh.

“Tôi vừa kiểm tra rồi, dì Vương chắc là bị người này hạ thuốc mê ngất đi rồi, không sao, khi thuốc hết tác dụng là ổn.” Mạnh Ngọc bỏ chiếc kim tiêm vào trong túi chống nước.

Đây là chứng cứ quan trọng.

“Bác sĩ này, cậu xem thử là người của khoa nào.” Đường Hạo Tuấn đá tên bác sĩ tới dưới chân Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc cúi đầu nghiêm túc nhìn, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt: “Đây không phải là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ của bệnh viện chúng tôi tôi đều biết, không có người này.”

Nghe thấy lời này, mắt của Đường Hạo Tuấn nheo lại: “Vậy nên, người này có khả năng không phải là bác sĩ, mà là sát thủ người khác phái tới.”

“Rất có khả năng.” Mạnh Ngọc gật đầu, sau đó nghi hoặc không hiểu: “Nhưng tại sao muốn giết dì Vương chứ? Dì Vương chỉ là một người bình thường.”

Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt, che đi cuồng phong bão tố trong đáy mắt, không có trả lời.

Tại sao muốn giết dì Vương, anh cũng không rõ, càng không biết sát thủ này là ai phát đến.

Tất cả chỉ có thể đợi sau khi tên sát thủ này tỉnh lại mới biết được.

Cảnh sát đến, Đường Hạo Tuấn giao sát thủ cho đối phương, hơn nữa nói rõ hành vi của tên sát thủ này.

Người của cục cảnh sát sau khi biết, lập tức nâng chuyện này thành vụ án hình sự, mang sát thủ trở về.

Còn những chuyện khác, cũng chỉ có thể đợi sau khi dì Vương và sát thủ tỉnh lại mới có thể tiếp tục xử lý.

“Hạo Tuấn, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.” Bên ngoài phòng bệnh, Mạnh Ngọc nhìn Đường Hạo Tuấn, áy náy cúi đầu: “Tôi không biết người này làm sao mà vào được, cho nên...”

“Được rồi!” Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Bây giờ nói những điều này có ích gì, cậu nên thấy may mắn tôi đến kịp lúc, dì Vương không xảy ra chuyện, nếu không cậu cho dù áy náy cũng vô dụng.”

“Tôi biết.” Mạnh Ngọc cười khổ.

Đường Hạo Tuấn day mi tâm: “Tuy người này không phải bác sĩ của bệnh viện các cậu, nhưng quần áo trên người anh ta là của bệnh viện các cậu, cậu tra một chút, là ai đưa quần áo cho anh ta, ngoài ra, tra thêm bác sĩ và y tá của bệnh viện các cậu, xem có kẻ lạ mặt nào không.”

“Cậu là nghi ngờ, còn có những người khác được cài vào sao?” Sắc mặt của Mạnh Ngọc trở nên vô cùng khó coi.

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Không sai, người này là nhằm vào mạng của dì Vương mà đến, nếu là tôi, tôi sẽ sắp xếp thêm vài người, ngộ nhỡ người này thất bại thì còn có một người tiếp theo bù vào.”




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv