Tống Vy mỉm cười: “Bởi vì ba nhóm này của chúng ta, thực lực không phân cao thấp, cũng tức là, ai cũng có tự tin có thể đánh bại người khác, có được vị trí quán quân cuối cùng, cho nên lo lắng có tác dụng gì? Có lúc lo lắng, thực lực ngược lại sẽ phát huy không tốt, hơn nữa điều quan trọng nhất là chúng ta đã lọt vào top 3, có được sự chú ý của toàn thế giới, có thể có được quán quân hay không cũng không phải quá quan trọng.”
Trần Châu Ánh như có suy tư mà gật đầu: “Đúng thật.”
“Đương nhiên, có được chức quán quân đương nhiên là tốt, danh tiếng và danh hiệu nghe đều hay hơn, không có được chức quán quân, cũng không thể phủ nhận cô là nhà thiết kế trẻ nằm trong top 3 toàn thế giới.” Tống Vy lại nói.
Trần Châu Ánh cười rồi nói: “Phải, vậy nên bây giờ tôi gần như từ trên người mọi người không cảm nhận được loại lệ khí tranh đấu như trước nữa, giống như quay lại vòng thi đấu đầu tiên vậy.”
“Cố gắng biểu hiện.” Tống Vy vỗ vai của cô ấy.
Trần Châu Ánh ừ một tiếng, gật đầu.
Sau đó hai người bèn bắt đầu nghiêm túc nghe người chủ trì nói nội dung của vòng thi đấu này.
Advertisement
Chủ đề của vòng thi đấu này không phải cố định, mà là thuộc phạm trù tự do.
Đó chính là dùng yếu tố truyền thống trong trang phục và trang sức của đất nước mình để thiết kế lễ phục và trang sức.
Bởi vì yếu tố truyền thống trong trang phục và trang sức của mỗi đất nước là khác nhau, cho nên cũng không nói gì mà công bằng hay không công bằng, dù sao trên đời này cũng không có chuyện gì công bằng tuyệt đối, thay vì muốn công bằng không bằng cố gắng tưởng tượng làm sao dùng yếu tố của đất nước mình thiết kế ra lễ phục và trang sức đẹp hơn.
Ba nhóm nhà thiết kế đều bắt đầu thương lượng.
Nói ra cũng khéo, ba nhóm nhà thiết kế đều là cùng một nước ghép một nhóm, tổng cộng đến từ ba quốc gia.
Nếu một nhóm trong đó lần lượt đến từ các quốc gia khác nhau, vậy thì ngại ngùng rồi, bởi vì yếu tố truyền thống của mỗi quốc gia là khác nhau, lễ phục và trang sức cuối cùng thiết kế ra không phối được với nhau, nhìn trông giở ông giở thằng, đương nhiên sẽ bị loại.
Có lẽ chính vì như vậy, ban tổ chức mới nghĩ ra chủ đề này.
“Vy Vy, cô nói xem, yếu tố về trang sức truyền thống của đất nước chúng ta là cái gì?” Trần Châu Ánh gãi đầu: “Tôi từ bé đã lớn lên ở nước ngoài, cơ bản thiết kế đều là trang sức hiện đại hóa, dùng các loại kim cương làm chất liệu chính, trang sức truyền thống của đất nước chúng ta chắc sẽ không có kim cương.”
“Có thủy tinh.” Tống Vy nói: “Độ trong của thủy tinh và kim cương tương tự nhau, nhưng tôi vẫn kiến nghị cô đừng dùng thủy tinh, tôi sợ cô nhìn thấy thủy tinh thì liên tưởng đến kim cương, sau đó bất giác vẽ ra trang sức hiện đại hóa.”
“Cô nói cũng đúng.” Trần Châu Ánh gật đầu: “Vậy cô gợi ý cho tôi đi?”
“Cái gọi là truyền thống, thật ra là phục cổ, cổ đại của nước ta có rất nhiều yếu tố về trang sức, ví dụ như trang sức vàng thuần, ví dụ như hoa cỏ, ngọc thạch, chân trâu, còn có phỉ thúy.”
“Nhiều như vậy sao?” Trần Châu Ánh mặt mày đau khổ: “Nhiều như vậy, vậy tôi rốt cuộc nên dùng cái gì?”
“Cái này phải xem lễ phục của tôi rồi, yếu tố truyền thống nhất trong trang phục cổ đại của nước ta, đương nhiên chính là thêu, có điều cái chúng ta thiết kế là lễ phục xa hoa đỉnh cấp nhất, nếu phải thêu, đương nhiên có thể làm thủ công, không thể dùng máy, nếu không sẽ rất mất giá, nhưng muốn trong nửa tháng ngắn ngủi thêu thủ công được một bộ lễ phục, căn bản là không thể, cho nên chúng ta rốt cuộc phải thiết kế như nào, thật sự phải từ từ suy nghĩ.”
Tống Vy sờ cằm suy tư nói.
Trần Châu Ánh cũng trầm tư, không nói chuyện nữa.
Không chỉ hai người bọn họ, các nhà thiết kế của hai nhóm khác cũng lần lượt đang thương lượng.
Nói khoảng mười mấy phút, người chủ trì bèn tuyên bố có thể trở về.
Tống Vy cầm túi lên, cùng với Trần Châu Ánh đi ra khỏi phòng họp.
Vừa ra ngoài thì bị gọi lại: “Tống!”
Tống Vy dừng bước chân, xoay đầu lại, là một nhà thiết kế người da đen, cũng là Jason lần trước đã ngáng cô.
“Anh có chuyện gì sao?” Tống Vy nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi.
Thái độ của cô không tốt, Jason cũng không giận, ngược lại cúi người với cô: “Xin lỗi!”
Tống Vy sửng sốt.
Trần Châu Ánh cũng kinh ngạc há to miệng: “Vy Vy, anh ta vậy mà xin lỗi cậu.”
Tống Vy gật đầu, tỏ ý mình nhìn thấy rồi, sau đó lại hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”
“Lần trước, là tôi cố ý đưa chân ngáng cô.” Jason đứng thẳng người, áy náy trả lời.
Tống Vy nhướn mày, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Người này, vậy mà lại chủ động thừa nhận lần trước là cố ý!
Tống Vy khoanh tay: “Tôi đương nhiên biết anh là cố ý, chỉ là bởi vì không có chứng cứ, cho nên tôi mới giữ anh tới đến bây giờ, thật ra anh có thể cứ giấu tiếp không phải sao? Mà tôi cũng không làm gì được anh, vậy nên tôi rất tò, anh tại sao lại đột nhiên bằng lòng thừa nhận, hơn nữa còn xin lỗi!”
Jason cúi đầu: “Có lẽ là vì đám Julian, tôi là thật sự sợ, tôi biết các cô không có chứng cứ, bây giờ không thể làm gì tôi được, nhưng tôi không thể bảo đảm sau khi cuộc thi kết thúc, các cô sẽ không trả thù rồi.”
“Vậy nên anh là vì sợ tôi sẽ trả thù anh sau khi cuộc thi kết thúc nên mới thừa nhận sai lầm, hy vọng tôi tha cho anh một con đường sao?” Tống Vy nheo mắt.
Jason gật đầu: “Phải.”
Trần Châu Ánh trợn mắt lườm: “Thì ra là tham sống sợ chết, tôi còn tưởng anh là thật sự biết sai rồi, trong lòng không chịu nổi sự ý áy này mới đến xin lỗi, thì ra là tôi nhìn nhầm anh rồi.”
Jason bị cô ta nói đến mức mặt mày đỏ bừng.
Nhưng do làn da quá đen, cũng không nhìn ra đỏ hay không.
“Tống, cô bằng lòng tha thứ cho tôi không?” Jason thấy Tống Vy không nói chuyện thì trở nên có hơi lo lắng.
Tống Vy lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi tại sao phải tha thứ cho anh, anh có biết nếu không phải Tina kéo tôi, có lẽ tôi và đứa bé trong bụng của tôi đã không còn rồi không.”
“...” Miệng của Jason há ra, nói không ra lời.
Thật ra anh ta chưa từng nghĩ sẽ muốn hại con của cô, chỉ là anh ta lúc đó bị dụ dỗ, đang băn khoăn có nên đối phó cô hay không.
Vừa hay lúc đó thì cô xuất hiện ở trước mắt anh ta, sau đó đầu anh ta nóng lên, đưa chân ra.
Anh ta chỉ là muốn khiến cô bị thương rút khỏi cuộc thi, căn bản phớt lờ lúc đó cô còn mang thai.
Thật ra sau chuyện đó, anh ta cũng hối hận vì sự manh động đó.
“Tôi hỏi anh, là ai kêu anh ra tay với tôi, đàn ông hay phụ nữ?” Tống Vy nhìn Jason, lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt của Jason chợt đanh lại, vội trả lời: “Là một người đàn ông.”
“Người đàn ông như nào, giống người đàn ông phương Đông chúng tôi không?” Tống Vy nheo mắt.
Jason gật đầu liên tục: “Không sai, anh ta trông có chút giống chồng của cô, còn đeo kính.”
“Quả nhiên là Đường Hạo Minh.” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, lại hỏi: “Anh ta nói thế nào anh để kêu anh đối phó tôi?”
Jason cũng không che giấu, thành thật trả lời: “Sáng hôm đó, tôi vừa ra khỏi cửa thì anh ta chặn tôi lại, anh ta nói nếu tôi muốn lọt vào top 3, chỉ dựa vào thực lực của mình không quá có khả năng, bởi vì thực lực của các nhà thiết kế khác đều rất mạnh, cho nên tôi muốn lọt vào top 3, buộc phải giở một chút thủ đoạn mới được, anh ta kiến nghị đặt mục tiêu lên người cô.”
“Sau đó thì sao?” Tống Vy cắn môi.
Jason tiếp tục nói: “Anh ta nói cô rất có bối cảnh, cho dù thực lực không đủ, bối cảnh của cô cũng sẽ để cô ổn định lọt vào top 3, cho nên kiến nghị tôi cho cô loại đầu tiên, sau đó tôi nhất thời chập mạch mà làm theo, thật sự xin lỗi.”
Nói xong, anh ta lại cúi sâu người.
Tống Vy lạnh lùng nhìn anh ta, không lên tiếng.
Trần Châu Ánh bĩu môi mở miệng: “Anh thật là không có não, người đó nói cái gì thì anh tin cái đó, anh bây giờ lọt vào top 3, lẽ nào không phải là dựa vào thực lực của bản thân anh sao? Cái gì gọi là buộc phải giở chút thủ đoạn mới có thể lọt vào?”
Lễ phục mà Jason thiết kế cô ấy đã xem, không thua kém Tống Vy, nếu không phải là sao chép, vậy chính là thực lực thật sự rồi, cho nên có thể loại trừ việc đối phó những nhà thiết kế khác để lọt vào vòng trong.
Dù sao các nhà thiết kế khác cũng không có nháo việc mình bị tính kế, cho nên Jason này, quả thật là dựa vào thực lực của mình mà tới được đây.