Mặt mày của đứa trẻ nhìn rất giống anh. Nhưng Đường Hạo Tuấn biết rõ, những năm này, anh chỉ ngủ qua đêm với một người phụ nữ đó. Không tồn tại tình huống có con riêng.
Trình Hiệp ngồi sắp xếp ở phía trước, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện này, anh ta hơi quay đầu, liền trông thấy dáng vẻ Đường Hạo Tuấn nhíu lông mày suy nghĩ sâu xa.
Trình Hiệp đưa ra đề nghị: “Tổng giám đốc, cần tôi đi thăm dò một chút không?”
Kỳ thật Trình Hiệp vẫn âm thầm hoài nghi người phụ nữ năm năm trước cứu tổng giám đốc căn bản không phải là Tống Huyền, người phụ nữ kia bên ngoài một dáng vẻ, sau lưng một dáng vẻ, lòng dạ rắn rết, làm sao lại có hảo tâm đến xả thân cứu người?
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Trình Hiệp, không đồng ý cũng không từ chối. Nhưng Trình Hiệp biết, tổng giám đốc ngầm cho phép. Đảo mắt một ngày đã kết thúc. Khi Tống Vy lái xe trở lại chung cư, hai đứa nhỏ ngồi ở phía sau đã dựa chung vào nhau ngủ thiếp đi.
Có sự trợ giúp của Giang Hạ, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ vào trong phòng. Nhìn xem hai bé con ngủ say sưa, trong lòng Tống Vy vô cùng hạnh phúc. Dọn dẹp đơn giản xong, thời gian đã là chín giờ rưỡi tối. “Uống chút sao?” Mông Tống Vy vừa chạm vào ghế sa lon, Giang Hạ liền đưa đến một chén rượu đỏ. Tống Vy cười tiếp nhận: “Tâm tình rất tốt?”
Hôm nay Giang Hạ đi nói chuyện hợp tác công ty, nếu như thuận lợi, quý sau, quần áo Tổng Vy thiết kế liền có thể chính thức mở bán ở Thành phố Giang.
Cứ như vậy, nhãn hiệu “Tâm Thanh” mà hai người bọn họ cùng sáng tạo, liền chính thức thành lập.
“Đúng vậy, hiện tại là thời gian hạnh phúc của hai chị em chúng ta” Giang Hạ ngồi sát bên cạnh Tống Vy, thuận tiện chạm ly. Trời tối người yên tĩnh, âm thanh ly pha lê va chạm cực kì thanh thúy êm tai. “Vy, chúc mừng cậu khổ tận cam lai” “Cảm ơn bạn yêu” Bốn năm trước, Tống Vy và Giang Hạ quen biết ở một nhà hàng nước ngoài.
Lúc ấy Tống Vy sinh hoạt rất vất vả, chỉ có thể làm nhân viên phục vụ ở quán ăn. Mà khi đó Giang Hạ là du học sinh đến đó ăn cơm. Hai người bởi vì chuyện mang thức ăn lên chậm mà cãi nhau. Nhưng cái gọi là không đánh thì không quen biết, về sau hai người liền biến thành bạn tốt không có chuyện gì không nói với nhau.
Liên quan tới việc Tống Vy đã từng chịu đựng cực khổ, Giang Hạ đều biết, cho nên khi cô ta nhìn thấy Tống Vy có thể có được thành tựu của ngày hôm nay, trong lòng cô ta rất cao hứng.
Mà đối với Tống Vy mà nói, có người bạn tốt như Giang Hạ quan tâm lẫn nhau trong sinh hoạt, trong công việc là cộng tác tốt, cô cảm thấy mình vô cùng may mắn. “Vy, bây giờ bước đầu tiên đã hoàn thành, tiếp theo cậu chuẩn bị làm cái gì?” Giang Hạ hỏi. “Tớ cũng không biết. “Tống Vy suy nghĩ một chút, phát hiện vậy mà mình lại không có dự định tiếp theo.
Năm năm trước sau khi cô ngoài ý muốn mang thai, cuộc sống của cô vẫn luôn bị ép phải tiến về phía trước, cũng chính bởi vì như vậy, cô mới có thành tựu của ngày hôm nay, bây giờ tay cầm quyền chủ động vận mệnh.
Vậy mà cô nhất thời mê mang.
“Cậu có nghĩ tới chuyện tìm ba ruột của con không?” Giang Hạ đột nhiên hỏi.
Tống Vy sững sờ, sau đó lắc lắc đầu nói: “Không nghĩ tới.”
Kỳ thật là cô không dám nghĩ, dù sao đêm đó cô cũng không biết đối phương là ai. Thấy Tống Vy thật sự không nghĩ đến, lời Giang Hạ muốn nói đều ngăn lại ở trong cổ họng.
Bởi vì lúc trước mấy lần Tống Dĩnh Nhi hỏi cô ta về chuyện liên quan tới ba, cô ta đều thay Tống Vy giải thích qua. Nhưng chờ khi trẻ nhỏ lớn hơn chút nữa, những chuyện này liền không thể nói dối được. Hai người tiếp tục uống rượu.
“Đúng rồi, quên đưa cho cậu cái này” Mắt thấy bình rượu nho đã đến đáy, Giang Hạ mới nhớ tới một việc. Chỉ thấy cô ta đi vào phòng, sau đó lại quay trở lại, trong tay có nhiều hơn một thiếp thư mời màu vàng. “Đây là cái gì?” Tống Vy nhận lấy.