“Lê tiểu thư..."
Từ Từ cũng bắt ngờ, Lê Văn Ca lại đến phòng bệnh.
Nhưng mà, khác với Lê Cảnh Hàng tràn đầy lòng thù hận, cô lại có ấn tượng tốt với Lê Văn Ca.
Luôn cảm thấy trên người Lê Văn Ca có gì đó rất quen thuộc, cảm giác rất thân thiết.
“Tôi rất tò mò, người mà có năng lực làm Mộ tiên sinh chủng tối mất hết danh dự là người như thế nào, thế nên đã đề nghị đến xem thử..."
Lê Văn Ca cố ý giả vờ như rất tủy tiện, đi đến bên giường Lê Trường
Hải,
Nhìn ba ở khoảng cách gần, trong lòng cảng ngày càng khó chịu.
Hô hấp, không tự chủ được må ngừng lại, bắp thịt trên người cũng cương cứng lại... rất sợ sơ ý một chút thì sẽ lộ ra cảm xúc chân thật.
Rất muốn ôm lấy ba, nấm lấy tay ba, muốn nói với ba, kiên cường lên, CÔ Con gái ông yêu thương nhất vẫn còn sống.
Nhưng mà, cô không thể nói gi cả, thậm chí ngay cả tư cách rơi lệ cũng không có.”
"... là một ông chủ binh thường sao, kết cục thể thảm thế này, ai có thể không nói là bảo ứng đâu!"
Lê Văn Ca khinh thường nghiêng đầu, cay nghiệt nói.
Cô không dám tiếp tục nhìn nữa, nhìn tiếp nữa, nước mắt của cô, nhất định sẽ như võ đê, không thể khống chế mả rơi.
Lỡ như Mộ Thủa Huyền đột nhiên bước vào, nhìn thấy cô đang khóc, thi phiền phức to...
"Cô nói bậy gì đó, cô ăn nói tử tế chút đi!"
Lê Cảnh Hàng nắm chặt vai Lê Văn Ca, thô bạo mà đẩy cô ra.
Người ba ở trong lòng hắn, rất vĩ đại, không thể chấp nhận được bắt kỳ ai bôi nhọ!
"Sao, Lê Đại thiếu gia còn muốn đánh phụ nữ sao, thật sự là một ông
chủ khom khem, le nào... còn muốn tôi trái lương tâm minh đi ca ngợi
sao?"
Thân thể Lê Vãn Ca lào đảo, kịp thời tua lên vách tường mới không bị té xuống đất.
Cô liếc mắt thấy Mộ Thua Huyền lạnh lùng ở trước cửa vào nên mới nói khó nghe như thế.
"Đánh cô thì thể nào, loại phụ nữ như cô, chính là đáng đánh, tôi thay ba mẹ cô dạy dỗ cô!"
Càm xúc Lê Cảnh Hàng không ổn dịnh, gio cao bản tay hưởng về phía mặt Lê Văn Ca.
Oản hận của hắn với cô, một phần đến từ Mộ Thừa Huyền, phần nhiều là... buồn khổ vì cô gặp khó khăn không biết đấu tranh.
Giống như đối với người thân vậy, không thể nhìn cô đi đường vòng.
“Chồng ơi, anh đừng manh động, đừng ra tay.."
Từ Từ nhanh chóng ngân cách giữa hai người, vội vàng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Đồng thời vào lúc này, máy đo điện tim của Lê Trường Hải cũng không ngừng vang lên tiếng "Tít! Tít! Tít!".
Đúng như lời Từ Từ nói, ông có thể nghe thấy những lời bọn họ nói ở
bên ngoài, bọn họ tranh cãi, nhất định là đã làm ông lo lắng.
"Anh xem, ba đã bị dọa rồi, anh binh tĩnh một chút được không, có gì muốn nói thì từ từ nói không được sao, dù sao thi Lê tiểu thư cũng đã giúp chúng ta, Tiểu Ngôn có thể bình an quay về, tất cả là nhờ cô ấy cầu xin Mộ tổng, chúng ta vẫn chưa cảm ơn cô ấy đàng hoàng, sao có thể đánh cô ấy được?"
"Tiểu Ngôn có thể quay về là do ba em dùng tiền đổi, có quan hệ gì với Cô ta, sao em luôn không có måt nhìn người như vậy.”
Lê Cảnh Hàng không vui nói.
"Ba em đóng góp là một phần, Lê tiểu thư cầu xin mới là chính yếu... anh chưa nhìn thấy sao, Mộ Thừa Huyền đổi xử với Lê tiểu thư rất khác biệt, anh làm phật lòng Lê tiểu thư, chỉ sẽ khiến chúng ta sống khó khăn hơn ở Bắc Thành."
Từ Từ khuyên can mãi mới làm dịu được cảm xúc của Lê Cảnh Hàng.
“Vợ của anh thông minh hơn anh nhiều, muốn sống tốt hơn Bắc Thành, chí ít cũng phải ôm đùng chân, bây giờ tôi đang ôm chặt chân Mộ tổng, các người nếu chịu ôm chân tôi, tôi nói vài câu hay ho trước mặt anh ấy, cuộc sống của các người cũng sẽ không khỏ khăn như vậy..."
Lê Văn Ca cười như không cười nói với Lê Cảnh Hàng.
Cô biết, tính cách của anh trai rất kiêu ngạo, tuyệt đối không có khả năng củi đầu trước cô,
Nhưng bây giờ cũng chỉ có như thế mới có thể thuận lý thành chương để Mộ Thừa Huyền không làm khó anh trai nữa.
"Hừ, cô nghĩ hay quá, Lê Cảnh Hàng mà muốn có cơm ăn, cho dù là đi ăn xin cũng sẽ không ôm chân loại đàn bà như cô, tôi ngại do!"
Lê Cảnh Hàng nắm chặt nắm đấm, không thương hoa tiếc ngọc gì mà xua đuổi Lê Văn Ca ra khỏi phòng bệnh: "Cô cút đi cho tôi, người nhà họ Lê chủng tôi còn chưa đến lượt cô đến xem chuyện cười, muốn làm con chó của Mộ Thừa Huyền thì đi đến chỗ khác làm, ở đây không
chào đón cô!"
"Được, được, được, không cần anh đuổi, tôi tự biết đi, đưa cảnh ô liu cho anh, anh không nhận lấy, sau này đừng có mà hối hận..."
Lê Văn Ca thuận thế đi khỏi phòng bệnh.
Trước khi đi khỏi, cô lại luyến tiếc mà nhìn người ba nằm trên giường bệnh một lần nữa.
Cũng không biết đang mơ tưởng hay thế nào, dường như cô nhìn thấy ba mở mất, dường như cái gì ba cũng biết, đang mim cười với cô.
Tất nhiên, Lê Văn Ca rất rõ ràng, đó chỉ là ảo giác của cô.
"Sao, bị đuổi ra rồi?"
Mộ Thừa Huyền khoanh tay, chéo chân, biểng nhác dựa trên tường, gương mặt anh tuấn, biểu cảm nghiền ngẫm.
“Chủ sao nữa, người nhà của vợ trước anh, đúng là một đám người điên..."
Lê Văn Ca mặt đầy ghét bỏ lắc lắc đầu, rồi đưa tay ôm cổ hắn, nói: "Chà, trước đây anh cũng chịu khổ nhi, ba vợ, anh vợ đều không dễ chọc!"
Mộ Thừa Huyền giữ nguyên tư thế vốn có, không lạnh không nóng nhìn cô, không đáp trả lại sự nhiệt tình của cô.
Dường như cố ý xem cô "biểu diễn".
"Sao, nói xấu người nhà vợ trước anh nên không vui hả?"
"Không vui thi không cũng không hẳn, chỉ là không nghĩ đến có cũng có lúc bà tảm thể này."
“Đây mà là bà tám sao?"
"Người như cô, thích làm theo cách của minh đi, thông mình lanh lợi, không giống như người thích bàn luận người khác."
Mộ Thừa Huyền nhìn chăm chủ vào mất cö, dường như muốn phát hiện thứ gì đó.
"Tôi..."
Lê Văn Ca có chút chột dạ.
Có lẽ, kỹ thuật diễn xuất của minh quả già tạo rồi.
Cố gắng muốn che dấu tinh yêu" của mình với người nhà họ Lê, nên tỏ ra “ghét bỏ” như thế thì hơi rõ ràng.
“Còn có cách gì được, ai bảo người ta ghen tị... ghen tị với vợ trước của anh, may mắn có thể làm vợ anh, thì tất nhiên cũng ghen tị với người nhà cô ấy như thế, anh trông đợi rằng tôi sẽ có ấn tượng tốt gì với người mà tôi ghen tị sao?”
Đầu óc ko suy nghĩ thật nhanh, tìm một lời giải thích hợp lý cho hành động của mình.
Mộ Thừa Huyền không trả lời cô, đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, quay về thôi."
"Phải quay về rồi hả?"
Lê Vãn Ca nhìn hắn đã duỗi đôi chân đi về phía trước, không an tâm nhin vào trong phòng bệnh, lại nhanh chóng đuổi theo.
Lúc ngồi trên xe, nhiều lần cô muốn nói lại thôi.
"Có gì muốn nói thì nói thẳng."
Mộ Thừa Huyền lái xe, vẻ mặt lạnh lùng, không đoán được cảm xúc.
"Mộ tiên sinh, nhất định rất yêu vợ trước nhi, nếu không cũng sẽ không
trả hộ tiền viện phi của ba vợ trước."
Lê Văn Ca muốn thuận thế cầu xin cho anh trai, để Mộ Thừa Huyền không làm khó anh trai nữa.
Bởi vì, giống như Từ Từ nói, hắn đã đồng ý phụ trách viện phí và tiền thuốc men của ba có phải là cũng đại biểu rằng hắn muốn kết thúc đoạn ân oán này rồi hay không?
"Sai rồi."
Mộ Thửa Huyền lái xe, quay đầu nhìn Lê Vān Ca một cái, nở nụ cười tàn khốc: “Tôi trả tiền viện phí cho ông ấy, không phải là vì giúp ông ấy."