Sự sỉ nhục này chẳng khác gi một cải tát vào mặt Lê Cảnh Hàng.
Hắn đã từng kiêu ngạo như vậy, đã từng là một đại thiếu gia cao quý nhà họ Lê,
Mấy năm nay, luôn đối chọi gay gắt với Mộ gia, hắn trốn Đông trốn
Tây... Đã sớm không còn tôn nghiêm.
"Mộ Thừa Huyền, cậu không cần mèo khóc chuột, giả từ bi (*) ở đây, ba tôi vi sao lại biến thành như vậy chẳng lẽ cậu không rõ sao, hiện tại cậu tới đây làm bộ làm tịch thanh toán tiền viện phí, cậu không biết là quá muộn rồi sao?"
(*) mèo khóc chuột, giả từ bi: Tâm địa độc ác, giả bộ từ bi.
Lê Cảnh Hàng cắn chặt răng, nhìn bằng ảnh mắt oán hận, giống như muốn băm Mộ Thừa Huyền thành trăm mảnh.
"Chồng à, anh bình tĩnh một chút được không, lúc trước anh và anh Mộ là anh em tốt mà, có chuyện gì thì từ từ nói, không cần mỗi lần đều cãi nhau như vậy..."
Từ Từ trấn an cảm xúc của Lê Cảnh Hàng.
"Trước kia anh và cậu ấy từng là anh em, nhưng bây giờ đã là kẻ thủ, không nói em gái của anh bị cậu ấy làm bẩn sự trong sạch lại còn bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần, người đang sống sờ sở như vậy mà bị thiêu chết, ba của anh vì cải chết của em gái mà bị xuất huyết não, nằm liệt trên giường trở thành người thực vật, đã nhiều năm vẫn chưa tỉnh lại, cả nhà chúng ta bị cậu ấy ép đến không thể sống nổi ở Bắc Thành, giống như chuột chạy qua đường, không có nơi ở cổ định... Bây giờ em bảo anh xưng anh gọi em với cậu ấy như vậy chẳng khác nào cùng nói chuyện với cầm thú!"
Hai mắt Lê Cành Hàng đỏ hoe, kể ra từng chuyện độc ác mà Mộ Thừa Huyền đã làm với Lê gia.
Lê Văn Ca ở một bên nghe được, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy.
Vậy mà cô lại không biết, nhiều năm như vậy, ba thành người thực vật vẫn luôn hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện.
Mà tất cả những việc này đều là do tên ma quỷ Mộ Thừa Huyền này làm hại!
"Em biết, em biết, nhưng... nhưng nếu việc này có sự hiểu lầm gì thì sao, hiện tại anh Mộ cũng nguyện ý thanh toán tiền viện phí cho ba minh, điều đó đủ để chứng minh rằng cậu ấy cũng có thành ý, cũng muốn làm hòa với anh, chúng ta đừng cảm xúc quá lên như vậy, được không?"
Từ Từ ôm Lê Cảnh Hàng đang bị kích động, nghen ngào khuyên nhủ hán
Cô là một người phụ nữ thông minh, mặc dù có biết Mộ gia và Lê gia có mối thủ cực kỳ sâu, nhưng vì có thể tồn tại ở Bắc Thành, vì tiền viện phi của ba chồng, cô chỉ có thể khuyên chồng mình phải cố gång nhẫn nhịn.
"Vợ của anh nói đúng đẩy, bản thân anh lại không có tiền để đóng viện phí cho ba anh, Mộ tổng chủng tôi có lòng từ bi giúp anh thanh toán, anh phải biết ơn anh ấy, thế mà anh lại ở đó chửi mắng, quả ngây thơ rồi."
Lê Vãn Ca dùng loại âm thanh lạnh lùng thờ ơ để nói với Lê Cảnh
Hàng
Cô cũng rất lo lắng cho tình hình của ba, cũng rất đau lòng khi anh trai bị sỉ nhục, nhưng cô không thể để lộ ra.
Vì hiện tại, cô chỉ là một tình nhân mà Mộ Thừa Huyền dùng một trăm triệu để mua về, đương nhiên cô phải đứng về phia Mộ Thừa Huyền mà nói chuyện.
Nếu anh trai tự nguyện nhận số tiền viện phi này thì mọi chuyện đều tốt.
"Cô biến đi!"
Tâm trạng của Lê Cảnh Hàng không tốt, quay lại hướng Lê Vãn Ca mắng thậm tệ: "Loại người phụ nữ như cô có tư cách gì để dạy đời tôi, cô bất quá chỉ là một món đồ chơi của Mộ Thừa Huyền mà thôi!"
"Tính tình của Lê đại thiếu gia thật không tốt nha..."
Trong lòng Lê Văn Ca vô cùng chua xót, cực kỳ đau khổ.
Người anh trai đã từng nâng niu, yêu thương cô hiện tại lại chán ghét cô như thế.
Cô hít sâu một hơi, lộ ra vẻ không tim không phối, bộ dáng lắng lơ xoay người lại nói với Mộ Thừa Huyền: "Mộ tổng, anh xem đi người ta cũng không tiếp nhận lòng tốt của anh, cho dù tiền của anh có nhiều như hoa giấy đi nữa thì anh cũng đừng lãng phí trên người loại đàn ông này nha, để anh ấy tự lo đi, nếu bởi vì vậy mà ba của anh ấy có gặp Diêm vương đi nữa thi cũng là do đứa con bất hiếu như anh ấy làm hại."
"Cô nói cũng đúng, nếu là chuyện của ba vợ truớc thì cũng không đến lượt tôi phải lo."
Trên gương mặt anh tuấn của Mộ Thừa Huyền lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, phối hợp với lời nói của Lê Văn Ca.
“Bác sĩ Trương, tôi thu lại lời nói lúc nãy, tiền viện phí của ba vợ trước vẫn là để cho đại thiếu gia tự mình lo đi, tôi sẽ không làm chuyện tổn công vô ích này."
Hån nhướng mày, thản nhiên nói với bác sĩ Trương.
"Mộ tổng, anh có chắc là muốn thu hồi tiền viện phí không, đây coi như là tiền cửu mạng của ông Lê. Một khi thảo dụng cụ y tế ra, ông cụ chỉ còn một con đường chết..."
"Không thu hồi cũng không còn cách nào, Lê đại thiếu gia không đã
cần, chủng ta cũng không thể lên cây để cầu xin anh ấy!"
Lê Văn Ca nhìn Lê Cành Hàng, buông tay đành chịu.
Cô rất hiểu anh trai, anh ấy kiêu ngạo thì có kiêu ngạo, nhưng cũng là người biết xem thời thế.
"Khoan đã!"
Quả nhiên Lê Cảnh Hàng thay đổi thái độ.
Hắn nhìn Mộ Thừa Huyền, ánh mắt lạnh lùng nói: "Lúc trước, ba của tôi là bị cậu làm cho tức giận đến xuất huyết não, thành người thực vật, số tiền này đương nhiên phải do cậu trả, không chi có như thế... Tiền viện phí lúc trước cũng mời cậu bồi thường lại cho chúng tôi."
Hắn đã nghĩ thông suốt, hiện tại hắn đang thiếu tiền, nhưng cái mà Mộ Thừa Huyền không thiếu nhất chính là tiền,
Mộ Thừa Huyền đã hại Lê gia của hắn thành ra như vậy, số tiền này vốn nên là do hắn trả.
Hắn là người kiêu ngạo, nhưng lúc này, kiêu ngạo chính là thứ không
có giả trị gì, đáng lẽ phải vứt bỏ từ sớm!
"Thật hiếm thấy, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy Lê đại thiếu gia củi đầu."
Mộ Thừa Huyền cười cợt chế nhạo, nếm trải niềm vui khi được trả thù.
Mấy năm nay, hắn thích trả thủ với những người có quan hệ với Lê gia, nhìn thấy bọn họ có kết cục thê thảm giống như chuột chạy qua đường, hắn sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Loại bệnh này bắt nguồn từ sự cảm ghét Lê Vän Ca.
Lê Vân Ca, cho dù cô đã chết rồi thì sao, đâu phải tất cả mọi việc đều xong?
Không, tôi sẽ không để cho cô được yên nghỉ đâu, cho dù là cô có bò ra
từ lòng đất đi nữa, tôi cũng muốn cho cô chết không được nhắm mắt, Mộ Thừa Huyền tôi muốn vĩnh viễn dây dua với cô!
Tiền thuốc và tiền viện phí đã được giải quyết xong, Lê Cảnh Hàng không thèm cãi nhau với Mộ Thừa Huyền, kéo vợ hắn đi đến phòng bệnh để thăm ba,
Lê Văn Ca đứng ngoài cửa, cô cố gắng để khổng chế tầm mắt của minh không nhin vào trong phòng.
Ba, nhiều năm như vậy cô không có gặp ba lấy một lần.
Cô muốn gặp ba, dù chỉ là một cái liếc mắt!
"Muốn xem thì cứ vào xem."
Giọng nói hờ hững của Mộ Thừa Huyền rơi xuống đình đầu cô.
"Anh... Anh kêu tôi đi gặp ba vợ trước của anh?"
Lê Văn Ca nhìn hắn, có chút vừa mừng vừa sợ.
Cô muốn gặp ba, nhưng vì có Mộ Thừa Huyền ở đây, cô cố chịu đựng và không dảm hành động.
Suy cho cùng, bây giờ cô và ba là hai người xa lạ, chưa gặp nhau lần nào.
Cô tùy tiện đến xem thì rất kì lạ...
Tại sao Mộ Thừa Huyền lại đề cô vào trong xem, có khi nào... hắn đã phát hiện ra điều gì rồi không?
"Lúc trước không phải cô luôn đi theo hỏi tôi, đêm hôm đó, tôi có động tinh với người phụ nữ kia hay không sao?"
Mộ Thừa Huyền nhìn Lê Văn Ca, nhỏ giọng nói: “Ba cô ấy đang nằm trong phòng bệnh, cô có thể đến hỏi một chút, đêm hôm đó... Ông ấy đã làm gì, chờ cô hỏi xong sẽ biết, tôi có động tình với cô ấy hay không?"
Chương 7: Vĩnh Viên Dãy Dưa Với Có
Lê Vân Ca nhin thấy sự thủ hận sâu sắc tù đôi mắt của người đàn ông này, thù hận đối với ba của cô và sự thù hận đối với cô.
Trong chuyện này chắc chắn phải có cái gì đó rất bí ẩn, là bí mật mà ba chưa từng nói với cô.
Nếu có thể, cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng mọi chuyện!
"Nhưng vừa rồi, không phải Lê thiếu gia nói ba của anh ấy đã hôn mê bất tỉnh, trở thành người thực vật rồi sao?"
"Người thực vật, cũng có lúc phải tỉnh."
Mộ Thửa Huyền cười lạnh nhin Lê Văn Ca: “Có lẽ, cô vừa đến, ông ấy sẽ tỉnh lại thì sao?"