"Anh có ý gi?"
Lê Văn Ca quay đầu lại, dùng đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn biểu cảm lạnh lẽo của hắn, có chút bắt an.
“Cô là người phụ nữ thông minh, khi tôi còn ăn nói đàng hoàng với cô,
tốt nhất cô cũng nên lấy thái độ như vậy đáp lại, được một tắc lại muốn
tiền một thước, sẽ chỉ khiến cô phải chịu thêm đau khổ mà thôi.”
"Mộ tiên sinh, đây là đang uy hiếp tôi sao?"
Giây phút đó, Lê Văn Ca chỉ cảm thấy bi thương.
"Lúc anh đổ oan cho tôi, sau khi gần như muốn giết chết tôi, một câu xin lỗi cũng không có, còn uy hiếp tôi, còn muốn giống như chưa xảy ra chuyện gi cả, tiếp tục dùng thái độ ẩm áp như gió mùa xuân đối xử với anh, nâng bợ, cung kinh anh như nhà vua, là như vậy sao?"
Ha ha, Mộ Thừa Huyền vẫn là Mộ Thừa Huyền kia.
Cao ngạo tự đại, không ai bì nổi.
Vừa muốn trắng trợn táo bạo thương tổn, vừa muốn đủng lý hợp tình nhận được sự tha thứ.
Trên đời này, còn có người đàn ông nào vô sỉ hơn hắn sao?
"Trong đầu cô đã hiểu ý của tôi là gì mà vẫn giữ thái độ như vậy, đó chính là không hiểu chuyện..."
Mộ Thừa Huyền từng bước, từng bước đi đến trước mặt cô, đột nhiên nâng cằm cô, nở nụ cười lạnh lùng, mang theo vài phần tàn nhẫn: "Không phải người phụ nữ nào cũng đều có tư cách làm nũng, phải tự ước lượng xem chỉnh minh xứng có hay không xứng."
"Mộ Thừa Huyền, anh đừng quá đăng!"
Lê Văn Ca cố kiềm nước mắt, đẩy tay hắn ra.
"Không phải tôi quả đảng, tôi cho cô cơ hội..."
Hån từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sâu thẳm hiện lên cảm xúc
không rõ ràng.
"Tự mình suy nghĩ cho kỹ, hao tổn tâm trí tiếp cận tôi là vì cái gi, nếu cô
hôm nay giận dỗi rời đi, muốn quay trở về, là không có cơ hội, hiểu
không?"
"Tôi..."
Khí thể của Lê Vân Ca lập tức biến mất.
Đúng vậy, chính mình hao tổn tâm trí trò về, bỏ cà tôn nghiêm, bỏ cả thân thể, thậm chí sắp bỏ cả mạng sống, vi là cái gì?
Mục đích còn không đạt được, cứ mặt mũi xám xịt, thương tích đầy minh rời khỏi, vậy thì có khác gì với Lê Văn Ca mềm yếu, vô dụng, nhẫn nhịn chịu đựng trước kia.
Cô không muốn khiến bản thân mình sau khi đã được mài giũa, lại tiếp tục rơi vào kết cục thất bại thảm hại.
"Còn đi nữa không?"
Mộ Thừa Huyền không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào, dù là rất nhỏ của cô, cười như không cười, hỏi.
"Không đi nữa."
Lê Văn Ca nắm chặt ngón tay, yên lặng buông ra, cảm xúc bị thương, hóa thành nụ cười tự giễu.
Cô ngẩng mặt, kẽ cong cánh môi đỏ như hoa hồng nhin hắn, cho dù khỏe mắt còn mang theo nước mắt, vẫn như quyến rũ động lòng người như cũ.
"Tức gian thì tức giận, gốc cây to là Mộ tiên sinh đây, tôi làm sao buông
tay được, nhất định phải ôm chặt!”
Dứt lời, người phụ nữ nhón mũi chân, cánh tay dài ôm lấy cổ người đàn ông, bộ dáng giống như thật sự say mê.
"Cho nên tôi nói, cô là người phụ nữ thông minh."
Mộ Thừa Huyền vẫn đứng thẳng ở đó như cũ, không nóng không lạnh nói.
Lê Vân Ca giống như một con mèo, thần mật vuốt ve cổ hắn, khiến hắn động tình.
"Người phụ nữ hư hỏng này, không muốn cho tôi đi làm à?"
Hẳn thuận thể ôm lấy vòng eo thon gọn chỉ cần một tay là có thể ôm hết của cô, nhiệt tình đáp lại.
Lê Van Ca lại né tránh, nói: “Tôi không đi nữa, không đại biểu rằng
những việc sẽ cứ bỏ qua như vậy."
Ánh mắt nóng bỏng của Mộ Thửa Huyền, chợt lạnh vải phần, giọng nói cũng lạnh mấy xuống thêm độ.
“Cô muốn như thế nào?"
"Cô giáo Cố, đổ oan cho tôi, dù sao cũng phải trả giá, có phải hay không?"
"Cô muốn cho cô ta trả giá cái gi?"
Mộ Thừa Huyền buông Lê Văn Ca ra, gương mặt anh tuấn không trầm mê giống lúc trước nữa, mà phủ kín một tầng sương lạnh.
"Tôi muốn cô ta rời khỏi Bắc Thành."
Lê Vân Ca cũng không giấu giếm, trực tiếp đưa ra yêu cầu của cô.
Có người phụ nữ âm hiểm Cố Mạn Mạn này ở giữa phá hoại, quan hệ
của cô và Mộ Thừa Huyền, vĩnh viễn không đạt được trạng thái như cô suy tinh.
Chỉ có khiến cô ta rời đi, thì tất cả mọi chuyện mới thuận lợi, mục đích của cô mới có thể mau chóng đạt được.
“Xem ra, cô thật sự không thể tha cho cô ta."
Mộ Thừa Huyền nhân nhạt nói.
Lê Văn Ca đoán không ra, hiện tại cảm xúc của hắn là gi, có chút kích động nói: “Không phải tôi không thể tha cho cô ta, là cô ta không tha cho tôi, lần này cũng là do tôi nhiều máu nên mới tránh được một kiếp này, nếu lần sau..."
“Sẽ không có lần sau."
Đôi ngươi lạnh lùng của Mộ Thừa Huyền chăm chủ nhin Lê Văn Ca, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nói: "Tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cô ta, sẽ không để cô ta tiếp tục làm hại cô."
Đây... là cái mà hắn gọi là “bảo đảm an toàn cho cô” sao?
Lê Văn Ca chỉ cảm thấy buồn cười.
"Nếu anh thật sự không nghĩ để cô ta làm hại tôi, vậy thì làm theo lời tôi nói, để cô ta rời khỏi Bắc Thành, chính bản thân cô ta cũng rất rõ ràng, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta ra tay với tôi!"
"Nhưng không phải lần nào cô cũng không sao hết hay sao?"
Mộ Thừa Huyền hỏi ngược lại.
"Anh nói như vậy là có ý gì?"
“Cố Mạn Mạn không phải kẻ lương thiện, cô cũng không vô tội."
Lê Văn Ca nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được, cuời lạnh nói: “Anh đang nghĩ là tôi giả vờ đáng thương hay là nghĩ... mạng tôi rất lớn,
đâm thêm vài nhát nữa cũng không sao?"
Cô có nghĩ tới Mộ Thừa Huyền sẽ bảo vệ Cố Mạn Mạn.
Dù sao, Cố Mạn Mạn là em gái song sinh của Cổ Thiên Thiên, hắn yêu Cố Thiên Thiên bao nhiêu thì sẽ dùng càng nhiều tình yêu đó chuyển dời lên người Cố Mạn Mạn.
Nhưng có không nghĩ tới, sẽ bảo vệ đến mức độ này...
Cố Mạn Mạn thiếu chút nữa giết chết CÔ, mà có chỉ muốn Cố Mạn Mạn rời khỏi cũng không được?
"Đối với tôi, Cố Mạn Mạn có ý nghĩa rất đặc biệt."
Sau khi Mộ Thừa Huyền yên lặng một lúc lâu, nói với Lê Văn Ca.
"Ý nghĩa đặc biệt?"
Lê Văn Ca đáp lại bằng nụ cười lạnh, hỏi: "Anh yêu cô ta không? Nếu như anh yêu cô ta, thì có gì dây dưa với tôi. Bây giờ đã là thể kỉ 21 rồi, Mộ tiên sinh dù có quyền thế ngập trời, cũng phải tuân thủ chế độ một vợ một chồng chứ, nếu như anh chỉ xem tôi là người tình thì cũng nên tách tôi và cô ta ra chứ, không đúng sao?"
"Cô ấy là trách nhiệm của tôi, người phụ nữ tôi yêu sẽ không muốn nhìn thấy em gái ruột của cô ấy chịu oan ức."
"Thế nên tôi đảng phải chịu oan, còn thiếu chút nữa phải bỏ mạng cũng không nên có lời oán trách gi, đúng không?"
Hốc mắt Lê Vân Ca ngay lập tức đỏ lên, cảm thấy không đáng và đau khổ thay cho bản thân mình.
"Tôi thừa nhận, tôi có chút hứng thú với cô, nhưng so với người phụ nữ
tôi yêu thì cô chẳng là cái thá gì cả..."
Giọng Mộ Thừa Huyền rất lạnh lùng, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
"Hay cho một câu "chẳng là cái thả gì cả"..."
Thân thể cô hơi lảo đào.
Như có một hòn đá to đè nặng vào tim, cực kỳ khó chịu.
Cũng không phải không biết Mộ Thừa Huyền rất yêu Có Thiên Thiên, nhưng yêu đến mức không còn nguyên tắc như này, thì ngoài thù hận ra cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Có thể trách cái gì đây, trách hắn vô tình sao?
Không, hắn không phải là người đàn ông vô tình, tình nghĩa sâu nặng hắn dành cho Cổ Thiên Thiên có bao nhiêu người đàn ông có thể sánh được?
Cô muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân cô vô dụng.
Không thể chiếm được trái tim của hắn, không thể vượt qua địa vị của Cố Thiên Thiên trong tim hắn... cho nên những oan ức này chỉ có thể chịu đựng.
"Nghĩ kỹ rồi thì cùng tôi quay về, chuyện này cần một kết cục hoà bình."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, bạc tình quay lưng đi.
Hắn đã biết chắc chắn cô sẽ cùng hắn quay về.