Đột nhiên một bóng người lạnh lùng xuất hiện khiến Lê Vãn Ca căng thẳng ra theo bản năng.
Kiều Tư Nam cũng thu lại bộ dạng cả lơ phất phơ, trở về dáng vẻ nghiêm túc.
Chỉ có Mộ Tiểu Bao, làm như không xảy ra chuyện gì hết, bàn tay linh hoạt xoay xoay rubik trở thành một khối hoàn chỉnh,
"Một phút tám giây, daddy xem nè, con lại phá kỷ lục rồi!"
Tiểu Bao giờ cục rubik trong tay lên, đắc ý nói với Mộ Thừa Huyền.
"Con đừng có ngắt lời, mau thành thật nói là ai xúi dục con bò nhà đi?"
Gương mặt Mộ Thừa Huyền vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt như dao mà nhìn về phia Lê Vãn Ca theo bản năng.
Đương nhiên là hắn nghĩ Mộ Tiểu Bao bỏ nhà đi, nhất định lă do cô xúi
dục.
"Không có ai xúi dục con hết là tin bỏ nhà đi, Tiểu Bao không thích cô giáo Cố, Tiểu Bao ở đâu thì Tiểu Bao ở đó..."
Tiểu Bao nói xong, ôm cổ Lê Vân Ca và hôn cô một cái, dùng hành động của mình chứng minh cậu bé thích mami đến mức nào.
"Vớ vẩn!"
Mộ Thừa Huyền tức muốn chết, bước tới trước mặt Lê Văn Ca, bàn tay to xách cổ áo của Mộ Tiểu Bao một cách thô bạo, quát lớn: "Ba thấy Con chắc là thiếu đòn rồi, đợi lát về ba xử lý con sau."
"Mộ Thừa Huyền, Tiểu Bao chỉ là một đứa trẻ, anh đừng hung dữ với nó như vậy... Anh sẽ dọa nó sợ đẩy."
Lê Vân Ca chưa bao giờ thấy Mộ Thừa Huyền giận dữ với Tiểu Bao như vậy, cô đau lòng ôm chặt lấy Mộ Tiểu Bao.
"Ha ha, chỉ là một đứa trẻ?"
Mộ Thừa Huyền cười lạnh nhin về phía Lê Văn Ca, chất vấn: "Cô đã gặp qua đứa trẻ năm tuổi nào một minh bỏ nhà ra đi chưa, còn có thể lớn tiếng gặp ai cũng nhận làm mẹ, thậm chí còn tủy ý ghép đôi, nhận cha lung tung."
"Chuyện này không phải một đứa trẻ binh thường có thể làm được."
Lê Văn Ca bị hỏi liên tục đến nỗi không trả lời được.
Hân Hân là em gái sinh đôi của Tiểu Bao, Hân Hân từ trước đến giờ vô cùng ngoan ngoãn, cô chưa bao giờ gặp qua đứa con nít nào gian xảo như Tiểu Bao.
"Hoặc là nói, tên nhóc này chỉ là ổng truyền tin thôi, tất cả mọi hành động đều là do ai đó dạy dỗ mà ra."
Hắn âm trầm nhìn về phia Lê Vän Ca, nụ cười càng thêm lạnh,
"Ý của anh là gì? Chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi kêu Tiểu Bao đi tìm Kiều Tư Nam tới bệnh viện cứu tôi, là tôi kêu Tiểu Bao trốn đến nhà Kiều Tư Nam sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao, nói cho cùng, trẻ con rất đơn giản, nhưng người lớn lại phức tạp hơn nhiều."
"Tôi... Tôi không có!"
Lê Văn Ca tửc giận đến mức sấp lên cơn đau tim.
Cô cảm thấy minh còn oan hơn cả Đậu Nga (*), chuyện gì cô cũng chưa làm, liền gánh hết mọi sai lầm.
(*) Thông tin chi tiết xin tìm kiếm “Oan Đậu Nga" của nhà văn Quan Hàn
Khanh.
Cổ Mạn Mạn đổ tội cho cô còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại thêm
tội "xúi giục trẻ con", uớc chừng vài ngày nữa sẽ bị mấy cải tội này đè chết!
"Một người phụ nữ ác độc như cỏ làm ra những chuyện ghê tởm như vậy cũng không có gì kỳ quái... Bỏ tay ra!"
Mộ Thừa Huyền nói một cách lạnh nhạt, sau đó hung hăng ra lệnh Lê Vãn Ca.
"Tôi không buông, nếu anh dẫn nó đi, thi dựa vào cái tỉnh tùy thời sẽ phát giận của anh, không biết sẽ dọa nó sợ hãi thành cái dạng g..."
Lê Văn Ca nói xong liền nhanh tay ôm lấy Tiểu Bao.
Mộ Tiểu Bao cũng ôm chặt cổ Lê Vân Ca, cậu bé quay cái ót lại, không nhìn Mộ Thừa Huyền nói: "Daddy, mọi việc đều là Tiểu Bao tự làm, Tiểu Bao tự mình quyết định, không liên quan gì đến mami, mami lå người mẹ tốt, nếu daddy muốn Tiểu Bao trở về, vậy cũng phải dẫn theo mami về cùng."
"Này, nhóc con, cháu không thể nói mà không giữ lời nha, cháu nói muốn giới thiệu mẹ cháu cho chú mà, giờ nói dẫn đi thì dẫn đi, ba Kiều của con sẽ mất mặt cỡ nào nha?"
Kiều Tu Nam vẫn luôn ở một bên xem kịch vui, mắt thấy "cô dâu" của minh sắp bị bắt cóc thì không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.
Hắn vỗ tay một cái trước mặt Mộ Tiểu Bao, nói: "Hỏi mami của con trước đi, xem mami có đồng ý trở về hay không?"
"Mami, mẹ có đồng ý quay về không? Tiểu Bao sẽ không ép mẹ, mami
chỗ nào, Tiểu Bao sẽ chỗ đó."
Cậu bẻ dịu dàng nói.
Mộ Thừa Huyền ánh mắt sáng lên, giống như cũng đang chờ đáp án của Lê Văn Ca.
"Tôi đồng ý trở về."
Tầm mắt Lê Vân Ca vòng qua đầu của Mộ Tiểu Bao nhin thẳng vào mắt của Mộ Thừa Huyền, nói thẳng: "Ở nhà họ Mộ có con trai mà tôi yêu, cũng có người đàn ông mà tôi yêu, trở về đó tôi sẽ càng thêm hạnh phúc."
Công dụng trêu chọc của câu nói này đã đạt tới max cấp, thêm một chút cũng không quá giả, đánh thẳng vào lòng người.
Ít nhất là đánh trúng vào lòng Kiều Tư Nam.
Hắn che ngực lại, lộ ra dáng vẻ bị thương, khoa trương nói: "Tôi thật là thảm, lại một lần nữa trở thành công cụ cho cô và Mộ tổng tài tán tỉnh lẫn nhau."
Mộ Thừa Huyền không có nhiều biểu cảm trên mặt, vẫn là gương mặt lạnh như băng khiến người khác không thể lại gần.
Hắn nhìn đồng hồ, nói: "Đi thì đi nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
Sau đó vươn chân dài bước ra khỏi phòng.
"Mami, mẹ xem đi, thực ra daddy cũng rất nhớ mẹ, chỉ là daddy ngại đón mẹ trở về, Tiểu Bao chỉ có thể giúp daddy một phen..."
Tiểu Bao vươn cảnh tay nhỏ đầy ngắn thịt ra, bất đắc dĩ lắc đầu: "Haiz, daddy của con thật là không khiến người bớt lo mà."
Lê Văn Ca dất Mộ Tiều Bao đi theo phía sau Mộ Thừa Huyền.
Trước khi chia tay, cô quay đầu nhìn Kiều Tư Nam ở đầng sau.
Trên mặt của hắn vẫn giữ nụ cười du côn, rất tươi, rất đẹp trai, nhưng
lại có chút cay đắng.
Lê Văn Ca có chút buồn lỏng rồi lại cảm thấy cực kỳ áy náy.
"Kiểu Tư Nam.."
"Không cần nói xin lỗi, chỗ này sẽ luôn hoan nghênh cô, có lẽ cô không biết, khu biệt thự của nhà họ Mộ và nhà họ Kiều đều cùng một chỗ, cách nhau cũng không xa."
Kiều Tư Nam vẫy tay với cô, bộ dáng trông thật thoải mái, tự nhiên.
Hắn củng Mộ Thừa Huyền hoàn toàn là hai kiều đàn ông khác nhau.
Một người lạnh lẽo như bằng, một người ấm áp như ảnh mặt trời.
Nếu thời gian có thể quay lại, nếu không có Mộ Thừa Huyền, nếu cô có thể quen biết Kiều Tư Nam trước khi gặp Mộ Thửa Huyền, có lẽ cô sẽ yêu người đàn ông này...
Bóng đêm thâm trầm.
Mộ Thừa Huyền đã lên xe, ánh mắt lạnh bằng, xuyên qua kính cửa sổ hàng ghế sau, nhìn chăm chú vào thứ gì đó.
Lê Vãn Ca nắm tay Mộ Tiểu Bao đi chậm về phía chiếc xe.
Nơi hắn để mất đến là bóng người một cao một thấp, có vẻ rất nhẹ nhàng.
Mộ Tiểu Bao giống như thỏ con nhảy tới nhảy lui muốn dẫm vào chiếc bóng, người phụ nữ thì rất kiên nhẫn, nắm tay cậu bé, đỡ một phần lực cho cậu bé, nở nụ cười dịu dàng như có thể chữa lành mọi vết thương vậy.
Cảnh ẩm áp này khiến Mô Thừa Huyền có chút hoảng hốt.
Nếu... người mẹ giết người đó của nó vẫn còn sống trên đời này, chắc hån cũng sẽ dịu dàng như vậy đi?
Mặc dù người kia phạm tội giết người, tuy rằng độc ác nhưng lại rất yêu
trẻ con.
Mười tháng mang thai, mọi việc đều do cô làm.
Bố trí phòng cho em bé, chọn nôi, quần ảo, bìm,. đều do tự tay cô làm.
Hắn chưa từng cùng cô ấy đi kiểm tra thai sản, thậm chí không nở bất củ nụ cười nào với cô.
Nhưng tính tình cô ấy rất tốt, không bao giờ tức giận, cón có... ngày sinh Tiểu Bao lại tậng cho hắn một cái kinh hỉ.
Ai có thể nghĩ đến, kinh hỉ biến thành kinh hách.
Cô độc ác giết chết người phụ nữ mà hắn yêu nhất!
Nghĩ đến đây, dáng vẻ thư thái ban đầu của người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, chau mày lại thành một khe rãnh rất sâu.