Mộ Thừa Huyền đáp lại cô bằng vẻ lạnh lùng thấu xương.
"Mang cô ấy vào đi, bác sĩ đã chuẩn bị xong."
Người đàn ông không hề nhin cô một cải, ra lệnh cho hai người đang áp giải cô.
"Không!"
Lê Vân Ca ra sức vùng vẫy, cả người thể hiện sự từ chối.
Cô dùng đôi mắt rưng rưng nước mắt, nhìn chăm chú vào gò má lạnh lùng của hắn: “Chẳng lẽ anh cũng cho rằng là tôi tìm người bắt nạt Cố Mạn Mạn yêu quý của anh sao?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Mộ Thừa Huyền nắm chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng đưa mắt nhin trên người cô: “Tối hôm qua, đầu tiên cô ép cô ấy đi ra, nhân lúc chúng tôi đuổi theo, lại lên giở thủ đoạn, vì để được trèo lên, cô đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào!"
"Tôi không có!"
Lê Vãn Ca lắc đầu, trên đường đến đây cô đã nói câu này mười ngàn lần.
"Nếu như tôi thật sự muốn ra tay với cô ta, cũng sẽ không ngu đến mức chọn thời điểm nhay cảm như vậy, cái bẫy rõ ràng như vậy... Mộ Thừa Huyền anh cũng không nhìn ra sao?"
"Ha ha, có lẽ đây là chỗ thông minh của cô.”
Mộ Thừa Huyền cười lạnh, gương mặt đẹp trai lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn từ từ đi về hướng cô, nâng cằm cô lên, chất vấn: “Nếu không thì, cô cũng có thể thẳng thắn với tôi, tối hôm qua, rốt cuộc cô đã đi đầu, má Lâm đã nói, cô vội vàng rời đi, bà ấy cản thế nào cũng không cản được cô.
"Tôi... tôi..."
Lê Văn Ca đối mặt với sự chất vấn của hắn, cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Cô không thể nói cho Mộ Thừa Huyền, tối hôm qua cô đã đi đâu, nếu như hắn thuận theo đó mà điều tra, tất nhiên sẽ tra đến người đàn ông deo mặt nạ thần bí kia, thân phận của cô cũng sẽ bị bại lộ.
"Không trả lời được, đúng không?"
Tia sáng cuối cùng trong đôi mắt lạnh lùng thâm thủy của Mộ Thừa Huyền dần dần trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại sự thất vọng và tức giận.
Ngón tay thon dài bóp cầm người phụ nữ đang không ngừng dùng sức, dường như muốn bóp nát cằm cô, để trừng phạt cô.
"Tối hôm qua, Cố Mạn Mạn bị mấy người đàn ông luân phiên tra tấn, thương tích đầy mình, thế thảm đến mức không còn hình người, trong lúc đó cô ta nghe được mấy người đàn ông đó nói là ý của cô, bây giờ bọn họ đã bị bắt giữ, trực tiếp khai ra cô... nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cô còn nói dối được sao?”
“Tôi không có làm, trừ điều này, tôi còn gì để nói."
Lê Vãn Ca đau đến cả người phát run, đôi mắt đẫm nước mắt, càng thêm nhu nhược, đáng thương.
Cô biết tám chín phần mười là mình bị Cố Mạn Mạn chơi rồi, nhưng mặc kệ Mộ Thừa Huyền định làm gì, hành tung tối hôm qua, một chữ cô cũng không nhắc tới.
Trên người ẩn dấu một bị mật to lớn tuyệt đối không thể bị lộ.
Chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên (*), chỉ có thể chịu đựng nuốt xuống nỗi oan uất này.
(*) Ý chỉ ăn đắng nhung không thể kêu gào
"Nhin xem, một gương mặt xinh đẹp biết bao, một trải tim lại bẩn thìu đến vậy, Mộ Thừa Huyền tôi đúng là mắt mù, không biết nhìn người.
Nhìn phản ứng của người phụ nữ, gần như là thừa nhận, điều này khiến Mộ Thừa Huyền vô cùng tức giận.
Trước đây, hắn bị tên hung thủ giết người kia lửa.
Bây giờ, hắn bị người phụ nữ này lừa.
Vẫn là Mộ Thừa Huyền hắn ngu nhất!
"Thừa Huyền, con còn nói chuyện với người phụ nữ độc ác này làm gi, bên phía Mạn Mạn không chờ được nữa rồi, các người mau mang cô ấy vào!"
Lương Ngọc Nghi cau mày thúc giục:
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng buông Lê Văn Ca ra, một lần nữa quay trở về dáng vẻ lãnh khốc vô tình.
"Tốt nhất cô nên cầu nguyện, mạng của cô có thể đổi được mạng của cô ta!"
Nói xong liền xoay lưng đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng. Lê Vân Ca không kịp phản ứng đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cố Mạn Mạn nằm trên bàn phẫu thuật, đã hôn mê bắt tinh.
Bác sĩ không ngừng dùng túi máu truyền máu cho cô ta, nhưng đây còn lâu mới đủ.
Lê Văn Ca tiến vào rất đúng lúc, có sẵn kho máu, muốn truyền bao nhiều thì truyền bấy nhiêu.
"Người truyền máu đã đến, kiểm tra là cùng loại máu, bắt đầu truyền máu."
Bác sĩ mang khẩu trang, sau khi kiểm tra Lê Vân Ca một hồi, ép cô nằm lên cáng bên cạnh bàn phẫu thuật, ống tiêm thật dài đâm vào mạch máu của cô, một đầu khác nổi vào huyết quản của Cổ Mạn Mạn.
"Thi ra là thể..."
Lúc đầu, Lê Vãn Ca còn giãy giụa kịch liệt, dần dần nằm im, đôi mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, có cảm giác như trái tim đã chết.
Tối hôm qua, người đàn ông đó còn dùng thân thể nhiệt tình dây dua với cô, khiển cô nghĩ rằng trong lòng hắn it nhất cũng có hình bóng của cô.
Không tới một ngày, đã bắt cô làm kho máu, dùng mạng của cô để đổi lấy mạng của một người phụ nữ khác.
Bạc tình như Mộ Thừa Huyền, mặc kệ là truớc đây hay là bây giờ cũng chưa bao giờ thay đổi.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết truyền bao nhiêu máu.
Lê Văn Ca cảm thấy đầu óc choảng váng, ý thức tan rã không còn minh mẫn được nữa.
Trong mơ hồ, CÔ cảm giác thân thể của mình bị đẩy ra ngoài.
"Bệnh nhân đã được cứu, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng người hiến máu có hiện tượng thiếu máu, mất lượng lớn máu, có thể sẽ xuất hiện choáng váng tạm thời."
"Nếu như người hiến máu thật sự không thể tiếp tục có thể thử tìm khác bởi vì mấy ngày tiếp theo bệnh nhân vẫn còn cần một lượng lớn máu."
Đây là giọng của bác sĩ.
"Không cần."
Đây là giọng của Mộ Thừa Huyền, lạnh lùng giống như cục đá, tàn nhẫn như ma quỷ.
"Sắp xếp cho hai người họ cùng một phòng bệnh, lúc nào bệnh nhân
cần máu thi truyền máu, nghiệt do cô ấy tạo thi phải tự minh gánh vác!"
Sau đó, người đàn ông còn nói cái gì nữa nhưng Lê Văn Ca đã không thể nghe rõ.
Trước mắt toàn một màu đen, mất đi ý thức.
Lần nữa tỉnh lại, đã không biết là lúc nào.
Mu bàn tay ngưa ngửa, có chất lỏng chảy xuống. Lông mi dài của Lê Vãn Ca run rầy, nỗ lực mở mắt.
"Mami, mami tỉnh rồi sao?"
Bên tai truyền đến giọng nói vui vẻ của Tiểu Bao.
"Tiểu Bao!"
Thân thể yếu ớt của Lê Văn Ca, thoáng chốc như có thêm năng lượng, mở mắt ra. "Suyt, mami đừng nói chuyện, nếu như bị daddy nghe thấy, Tiểu Bao
chết chắc luôn!"
Mộ Tiểu Bao bò lên đầu giường, gương mặt trẻ con phóng lớn trước mắt Lê Văn Ca, tản ra mùi thơm của sữa.
Mùi vị này khiến cô cảm thấy an tâm, cơ thể giống như không còn khỏ chịu nữa.
"Tiểu Bao... con tới đây bằng cách nào?"
"Tiểu Bao lén chạy qua đây, daddy không biết, bà nội cũng không biết, Tiểu Bao giỏi không?"
“Giỏi, vô cùng giỏi!"
Lê Văn Ca đưa tay vuốt ve đầu tóc mềm mại của cậu bé.
Nước trên mu bàn tay chắc là nước mắt của cậu bé.
Trái tim chợt thắt lại.
“Xin lỗi, cục cưng, dì đã nuốt lời rồi, di không thể binh an quay về, khiến con lo lắng rồi."
Nói đến đây, không tự chủ được rưng rung nước mắt.
"Đúng vậy, mami đúng là một người không thể khiến người ta bót lo mà!"
Hai tay cậu bé chống nạnh, còn nhỏ mà giả làm người lớn lắc đầu, thở
dài: “Xem này, Tiểu Bao phải đặt ở trong túi mới có thể an tâm!"
“Ha ha, con nói gì thế?"
Lê Văn Ca dở khóc dở cười.
Có lúc cô cảm thấy bé rất có sức hấp dẫn, mới 5 tuổi thôi, IQ siêu quần không nói, còn mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Sau này cũng không biết sẽ bị con gái nhà ai thu phục...
"Mami, daddy không biết quý trọng mẹ tí nào, Tiểu Bao quyết định dạy cho daddy một bài học!"
Tiểu Bạo đột nhiên tuyên bố.