Sau khi bác sỹ rời đi, Lê Vãn Ca tới phòng lCU của Hân Hân.
Thông qua của kinh nhỏ, cô nhin thấy con gái cô độc nằm trên giường bệnh trắng xóa, cơ thể nhỏ nanh bị cắm rất nhiều máy móc trị liệu.
Trái tim liền nhói lại, nước mắt vừa ngăn lại liên tuôn ra như mưa.
"Vân Ca, đừng khóc... Em phải tự lo cho mình, Hân Hân nhìn thấy em buồn như vậy, con bé cũng sẽ buồn."
Lâm Mạt Bắc vỗ nhẹ lên vai cô, thanh âm của anh cũng nấc nghẹn.
Hân Hân đứa trẻ này quá đáng thương rồi, từ lúc sinh ra liền bị ép rời khỏi mẹ, sống cuộc sống không no đủ, thân phận càng không thể bị bại lộ.
Mấy năm nay, có sống tốt hơn một chút thì lại phải chịu nỗi khổ này.
"Yên tâm, tôi sẽ không đề mình ngã xuống." . đam mỹ hài
Lê Văn Ca hít mũi, dùng tay lau nước mắt, ảnh mắt kiên trì hơn lúc nào: "Con gái của tôi vẫn đợi tôi đi cứu nó, con trai tôi còn đang đợi đoàn viên với em gái nó, tôi sẽ chỉ càng mạnh mẽ hơn lúc trước!"
"Em định thế nào?"
Lâm Mạt Bắc nhìn cô, khẽ hỏi.
Cô càng kiên cường càng khiến anh đau lòng.
Ảnh mắt cô nhin chằm chằm vào một nơi, không trả lời.
Trong lòng cô đã có kế hoạch rồi, chỉ là cô không cách nào nói với Lâm Mạt Bắc được.
"Theo tôi thấy, trực tiếp ngừa bài với Mộ Thừa Huyền, hỏi anh ta cuống rốn của Tiểu Bao, Hân Hân dù gì cũng là con gái của anh ta, anh ta dù có màu lạnh thế nào cũng không đến mức thấy chết mà không cứu đối với con gái minh."
Steven hai tay bỏ vào túi, không nhanh không chậm nói.
Thân phận địa vị của anh ở Bắc Mĩ, quyết định thói quen dùng cách thức đơn giản trực tiếp của anh.
"Không được!"
Lâm Mạt Bắc về mặt nghiêm túc mà lắc đầu: "Anh không hiểu con người của Mộ Thừa Huyền, anh ta chính là một ác quỷ, anh ta có cứu Hân Hân hay không tạm thời chưa nói, nhưng thân phận của Văn Ca một khi bại lộ thi chỉ có con đường chết, có lẽ còn liên lụy tới gia tộc của anh, quả nguy hiểm rồi."
"Hai năm nay thế lực của tập đoàn Mộ Thị quả thực rất mạnh, gia tộc chúng tôi ngày một sa sút, dù nói không thể chống lại anh, nhưng muốn bảo vệ hai người cũng không phải hoàn toàn không được, chỉ là..."
"Chỉ là cái giá quá lớn, không đáng."
Lê Vân Ca vành mắt đỏ, vô cùng cảm kích mà nhìn anh: "Steven, mấy năm nay, sự giúp đỡ của anh đối với chủng tôi đã quá nhiều rồi, nếu không có anh che chở, tôi và Hân Hân e là sớm đã không còn nữa, bây giờ gia tộc Monte của anh vốn có nhiều kẻ thủ, nếu lại nhiều thêm một kẻ thù như Mộ Thừa Huyền thì hậu quả khó lường... Yên tâm, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết tốt, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi."
Gia tộc Monte của Steven là gia tộc lâu đời điển hình, có gia sản và nguồn quan hệ cực lớn ở Bắc Mĩ.
Hai năm nay vì vấn đề bè phải mà chịu phải sự đè ép của những gia tộc và tập đoàn tài chính khác, đã rất khó khăn rồi.
Cô xem Steven là ân nhân cứu mạng tất nhiên sẽ không muốn thêm
phiền phức cho anh.
Càng huống hồ có những chuyện chỉ có thể tự minh xử lý, người khác không giúp được.
"Lâm ca, thời gian này phải vất vả cho anh rồi, tôi giao Hân Hân lại cho anh, đợi tôi trở về."
Cô kim nén nỗi đau, không nỡ dời ảnh mắt khỏi người con gái, nhờ cậy Lâm Mạt Bắc,
"Cải gi? Em muốn đi bây giờ sao? Hay là nghỉ ngơi một đêm, tôi thật sự
lo cho cơ thể em không chịu nổi."
"Bác sỹ nói rồi, lấy được cuống rốn sớm hơn một chút thì có thể sớm làm phẫu thuật cho Hân Hân, thời gian là tính mạng, tôi có thể đợi nhưng Hân Hân đợi không được."
Lê Văn Ca chỉnh lại quần áo của mình, lòng đã quyết, liền đi thằng một
mach
Steven nhìn về phía cô rời đi, không kim được mà cảm khái: "Đúng là một người phụ nữ vĩ đại, người mẹ vĩ đại!"
Bắc Thành.
"Phế vật!"
Mộ Thừa Huyền đừng trong phòng làm việc tổng giám đốc ở tầng trên cùng tập đoàn Mộ Thị, phẫn nộ mà ném toàn bộ xấp tài liệu xuống đất.
Anh giống như quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể phát nổ, bao trùm cả tòa nhà trong bóng tối, ai cũng gặp nguy hiểm.
"Ngay cả hành tung của một người phụ nữ cũng không điều tra ra được, còn cần đám người các người làm cái gì, cút đến phòng tài vụ thanh toán lương và biển đi!"
Anh gầm lên như sấm, giống như xuyên qua tầng mây.
Mấy người làm bia đỡ đạn loạt cúi đầu, không dám thở.
Lê Văn Ca mất tích sau một ngày một đêm tám tiếng, người của Mộ Thừa Huyền đã lật tung tất cả các chuyển bay, đều không có chút tin tức gì về CỔ cả.
Cũng khó trách anh sẽ phát hỏa lớn như vậy.
Mộ Thừa Phong không sợ chết mà gõ cửa, đi vào,
"Anh cả, anh binh tĩnh chút, bớt giận, nếu cứ hét lên như vậy nữa thì cả tòa nhà cũng bị anh đánh sụp rồi."
Mấy bia đỡ đạn thấy Mộ phó tổng đi vào, liền như nhìn thấy thiên sứ vậy, cảm động tới mức nước mắt nước mũi sắp rơi ra rồi,
"Giang Hải, cậu nói xem, có chuyện gì mà làm Mộ tổng chúng ta tức đến mức này?"
Mộ thừa Phong bộ dạng cà chởn ngồi vắt chân trên sô pha, gật đầu với bia đỡ đạn, hỏi Giang Hài, trợ lý cao cấp của Mộ Thừa Huyền.
Anh thật sự rất tò mò, người có thể khiến anh trai anh mắng trợ lý đắc ý
nhất là phế vật thi phải lợi hại cỡ nào chứ!
"Mộ phó tổng, chúng tôi đã cố gắng rồi, vị Lê tiểu thư đó giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, chúng tôi không điều tra ra một chút tung tích nào của cô ta cả."
Giang Hải nhăn mặt, vẻ mặt thất bại,
Theo bên cạnh Mộ Thừa Huyền nhiều năm như vậy, uyện gì mà không xử lý gọn gàng, sạch sẽ chứ, duy nhất chuyện này, chính anh cũng cảm thấy mình là phế vật.
"Cậu còn có mặt mũi mà nói!"
Mộ Thừa Huyền lạnh mặt, đôi mắt lạnh như băng giống như dao mà quét qua Giang Hải, lập tức muốn chặt người ta thành tâm miếng vậy.
"Được rồi, các người lui ra trước đi, đừng ở đây chướng mắt nữa."
Mộ Thừa Phong nhân lúc anh trai nóng tính của anh chặt mấy cái bia đỡ đạn này thành tám miếng liền nhanh chóng bảo bon họ đi ra ngoài.
Mấy người đó vừa nghe liền như chạy trốn mà chạy nhanh ra ngoài.
Tâm trạng Mộ Thừa Huyền bực bội, cơ thể cao lớn đứng sừng sững trước cửa sổ sát đất lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Anh giống như quân vương vậy, đứng trên đỉnh thành phố, hưởng thụ
cảm giác khống chế tất cả.
Nhưng mà Lê Lạc An...
Người phụ nữ đáng chết, trêu chọc anh xong lại chơi trò biến mất.
Khiến anh cảm thấy, minh chính là một tên ngốc!
"Anh cả, biểu hiện gần đây của anh, rất bất thường nhé."
Mộ Thừa Phong đứng sau lưng anh, ý tủ sâu xa.
"Bất thường?"
Mộ Thừa Huyền không cho là vậy, duy trì dáng vẻ lạnh lùng: "Mặt nào?"
"Mặt nào cũng bất thường."
Mộ Thừa Phong vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: "Cho dù là chuyện công hay là chuyện tư."
"Cậu rốt cuộc muốn nói gì?"
Mộ Thừa Huyền quay người, ngữ khí không vui.
"Tâm từ gần đây của anh giống như không ở trong công việc, trả rất nhiều hạng mục, mấy lần em tìm anh có chuyện, thư kí Trương đều nói anh không có ở đây, em nghe ngóng mới biết Lê tiểu thư hình như nhập viện rồi, thời gian này anh đều ở trong bệnh viện cùng cô ta, đúng không?"
"Cậu đây là đang chỉ trích anh đây?"
Mắt Mộ Thừa Huyền âm u: "Có lẽ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị này nên để cậu ngồi."
"Em không phải là chỉ trích anh chỉ là muốn nhắc nhở anh, phụ nữ là vật phụ gia, dùng tốt thì tâm hồn thể xác đều thoải mái, dùng không tốt thì sẽ hỏng việc."
Rất nhiều lúc, em trai là người còn hiểu rõ hơn Mộ Thừa Huyền, đặc biệt là phương diện nam nữ.
"Không biết anh có nghe nói tới, gần đây Kiều Thị dính tới kiện tụng, công xưởng của nhà bọn họ xảy ra việc, nổ chết mấy người công nhân, cũng khá phiền phức... Bon họ vẫn là đối thủ của chúng ta, theo lý mà nói chúng ta nên vui mừng, nhưng em lại mơ hồ nghe được tin đồn, chuyện này hình như do anh ra tay."
"Vậy sao, cậu thấy thế nào?"
Vẻ mặt Mộ Thừa Huyền bình tĩnh, không thừa nhận cũng không phủ
nhận.
"Em cảm thấy, anh cả của em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy, chỉ là nhìn thấy bộ dạng hôm nay của anh vì một người phụ nữ mà mất khổng chế, em có chút không chắc nữa."
Mộ Thừa Huyền nắm chặt tay lại.
Mất khổng chế!
Cảm giác anh không thích nhất chính là mất khống chế.
"Anh cả, đều nói anh là kẻ bạc tinh, nhưng em không nghĩ như vậy."
Mộ Thừa Phong nói rồi lại gần anh thêm chút, đè thấp giọng: "Giang Hải đã không điều tra ra tung tích của Lê tiểu thu đó, như vậy có thể thấy được, cô ta tuyệt đối không đơn giản, it nhất sau lưng cô ta chắc chắn có một chỗ dựa có thể sảnh ngang Mộ Thị, cho dù không phải là Kiều Thị thi cũng sẽ là nhà khác, anh phải có mức độ, đừng để Mộ Thị bị hủy trong tay một người phụ nữ!"