Sau ngày đó, địa vị của Lê Văn Ca ở trong lòng Mộ Thừa Huyền liền thăng hạng.
Anh mời đầu bếp trưởng của nhà hàng ngon nhất Bắc Thành, chỉ phục
vụ một mình cô, chăm sóc một ngày ba bữa cho cô.
Một người vẫn luôn xem công việc là tỉnh mang như anh càng từ chối đa số các buổi xã giao, dùng rất nhiều thời gian tới bệnh viện thăm cô.
Cảm giác này giống như cô vợ bị bỏ rơi đưa vào lãnh cung đột nhiên trở thành sủng phi nhất thời... thăng trầm giống như ngồi tàu lượn vậy, vô cùng không chân thực.
Buổi tối, Mộ Thừa Huyền kết thúc công việc sớm, trực tiếp lái xe tới
phòng bệnh của Lê Vãn Ca.
Đầu bếp trường của "Ngự Thanh Trai" nấu bữa tối thịnh soạn, dùng đĩa sử trắng như tuyết đựng, đưa tới trước mặt cô.
"Thơm quá!"
Lê Văn Ca nhin thấy một bàn các món ăn hấp dẫn mê người, nước miếng sắp chảy ra rồi, nhanh chóng cầm lấy đũa, nóng lòng muốn thử.
Nói thật, từ lúc Mộ Thừa Huyền mời đầu bếp này cho cô, mỗi ngày chuyện cô mong chờ nhất chính là ăn ăn ăn!
Mộ Thừa Huyền đúng lúc đi vào, anh khua tay, bảo đầu bếp lui xuống trước.
Do khí thế của anh quả thực quả mạnh và lạnh lẽo mà không khí của phòng bệnh cũng giống như lạnh xuống mấy phần.
"Hả..."
Lê Văn Ca dùng răng cắn cấn đũa, tâm trạng liền không tốt như vậy
nua.
"Thực ra, công việc của anh bận như vậy, không cần ngày nào cũng tới
thăm tôi."
Thăm thì thăm đi, lại con luôn xị mặt ra, giống như ngọn núi băng ngàn năm di động vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc thưởng thức món
ngon của cô.
"Tôi không cần cô phải sắp xếp thời gian cho tôi."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
Rồi, lại là vừa mở miệng liền có thể nghẹn chết một con bò.
Lê Văn Ca hậm hực nuốt nước miếng, đem lực chủ ý đặt lên trên một bàn toàn là món ngon.
Chậc, nên ăn cái nào trước nhì? Món sườn đỏ nhìn có vẻ không tồi.
Lúc đang chuẩn bị vươn tay ra gắp, Mộ Thừa Huyền lại đoạt đi đua
trong tay cô.
"Muốn ăn cái nào?"
Anh hỏi cô.
"À.. sườn?"
"Cô chắc chắn, cô có thể gặm được?"
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Vết thương nơi khóe miệng của cô vẫn chưa khỏi, sao không có chút kim chế nào vậy.
"Vậy... cá là được rồi, tôi thấy cả sạo hấp đó không tồi."
Lê Văn Ca cười ngại ngùng, tỏ vẻ ngoan ngoãn nói.
Trong lòng lại đang trợn mắt mà mắng, tên đàn ông này có thể bình thường một chút không? Duy tri hinh tượng cao lãnh mà anh nên có, đùng lo nhiều như vậy được không?
Món sườn cầu vồng của đầu bếp Trương đã làm sáng bừng thời gian cô ở bệnh viện, cô ngày đêm mong mỏi, khó lắm mới mong được đấy!
"Cả có thể, bổ sung protein."
Anh gật đầu, gắp một miếng thịt cá, tỉ mỉ gắp hết xương cho cô, sau đó đưa vào miệng cô.
Từ đầu tới cuối, anh nhìn cô như trẻ con vậy, chăm sóc phải gọi là vô
cùng tận tình.
Có thể nói là chăm sóc con trai Mộ Tiểu Bao của anh, cũng chưa có tỉ mỉ như vậy.
Lê Vân Ca nhất thời không muốn ăn nữa. Không có ấm áp, không có cảm động, chỉ có sợ hãi!
Mộ Thừa Huyền.. là trúng tà rồi sao? Cũng bất thường quá rồi đi?
Việc bất thường chắc canh có uẩn khúc.
Cô nhịn rất lâu rồi, cuối cùng vẫn là cố hết dũng khí mà hỏi anh: "Mộ tiên sinh, là tôi đã làm gi sai sao? Nếu anh muốn trưng phạt tôi, xin hãy đổi sang một cách đơn giản thô bạo, anh như thế này... tôi sợ quá!"
"Cô cảm thấy, đây là tôi đang trừng phạt cô?"
Mộ Thừa Huyền không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nhìn về mặt lạnh lùng đó, giống như có chút không vui.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Cô cười cười với anh, nụ cười đó còn khó coi hơn khóc.
So với vẻ "tinh sâu như nước" của anh, cô thà anh tỏ vẻ khó chịu hơn.
Vì cô rõ hơn ai hết, phía sau lớp vỏ kẹo càng đẹp thì nhất định giấu quà bom càng đáng sợ!
"Vậy cô cảm thấy thế nào mới xem là phần thưởng?"
Anh nhìn cô, rất nghiêm túc mà hỏi.
"Phần thưởng?"
Cô có chút tò mò, nở nụ cười đùa giỡn: "Tại sao lại đột nhiên thưởng cho tôi? Chẳng lẽ... Mộ tiên sinh yêu tôi rồi?" . Truyện Full
"Yêu rồi, thì sao?"
Lê Văn Ca có chút căng thẳng, hô hấp trở nên loạn xạ.
Cải tên này rốt cuộc muốn làm gì?
Cô cổ gắng ép mình bình tĩnh, giống như một con hồ ly mà ôm lấy cổ anh, môi đỏ dán vào bên đôi môi mỏng của anh, nửa đùa nửa thật: "Yêu rồi thị cưới tôi, thế nào?"
"Tôi dám cười, cô dám gả không?"
Mộ Thừa Huyền giống như kỳ tích vậy, không trở mặt, chỉ là vẻ mặt âm lạnh hơn lúc nãy một chút.
"Ha ha, tôi... tôi đùa thôi!"
Cô không đoán ra được cảm xúc của người đàn ông này, cô có chút sợ, muốn thoát ra khỏi lòng anh,
Anh lại không cho, càng bá đạo mà ôm chặt lấy cô, môi mỏng phủ lên môi cô, từ từ nói: "Tôi sẽ chỉ cưới người phụ nữ thật lòng với tôi."
Người phụ nữ như vậy, anh mới chỉ gặp một người.
Đó chính là kẻ giết người đó.
Trên thế giới này sẽ không còn người phụ nữ nào càng yêu anh hơn kẻ giết người đó.
Ngày đó, người phụ nữ ngốc này đã can một nắm đấm của Lê Cảnh Hàng cho anh.
Anh đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của của cô ta trên người cô...
Rõ ràng nên ghét cô nhưng lại không khống chế được mà muốn đến gần cô.
Không ngừng tìm kiếm hình bóng của kẻ giết người trên người cô.
Mộ Thừa Huyền cảm thấy mình có lẽ là điên rồi!
"Để tôi nhìn thấy lòng chân thành của cô!"
Anh nói xong, nhắm mắt lại, nụ hôn nông bỏng kéo dài.
Trong khoảnh khắc, Mộ Thừa Huyền cảm thấy anh không phải đang
hôn Lê Lạc An, mà là kẻ giết người vô cùng ác độc khiến anh hận tới cực điểm đó.
Thế là nụ hôn của anh bắt đầu trở nên bất thường, giống như hành hạ mà chiếm đoạt, trừng phạt!
"Hų..."
Lê Vân Ca cảm thấy sự bất thường của anh.
Cô bị hôn đau, muốn giây ra.
Anh lại không định buông cô ra...
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa đột ngột ngăn lại sự bất thường mất khống chế này.
Kiều Tư Nam nhìn thấy một màn này, khỏe miệng cong lên: "Xem ra, tôi tới không đúng lúc rồi."
"Mộ tiên sinh, mong anh kim chế một chút, anh làm tôi đau rồi!"
Lê Văn Ca nhân cơ hội mà đẩy anh ra.
Cô có chút ủy khuất, mắt đỏ lên, vẻ mặt sợ hãi.
Mộ Thừa Huyền của lúc nãy giống như điên vậy, như dã thú mà hôn CÔ... Không, đó không phải là hôn, mà là xắn xé!
Cô không biết, hận ý đột nhiên tới của anh là do đâu.
Nếu không phải Kiều Tư Nam tới đúng lúc, cô thậm chí cảm thấy cô sẽ bị hôn chết trên giường!
"Mộ tổng, xem ra, Lê tiểu thư rất sợ, anh ức hiếp cô ấy rồi sao?"
Kiều Tư Nam khoanh hai tay, dáng vẻ châm chọc mà dựa vào của cười đùa giỡn.
Tay Mộ Thừa Huyền chống lên bên giường, điều chinh lại hô hấp hỗn
loạn do minh mất khống chế.
Đáng chết, anh làm sao vậy?
Lúc hôn người phụ nữ này trong đầu lại toàn là bóng dáng của kẻ giết
người đó.
Anh hận người phụ nữ ác độc đó, hận cô đã ác độc giết chết người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Nhưng tại sao... rõ ràng anh hận cô ta, nhưng lại không muốn buông
tay?