Sau khi quyết định ở lại Bắc Thành giành lại con trai, mấy ngày tiếp theo, Lê Vãn Ca cố tình đến nhà trẻ đón Hân Hân rất sớm.
Cô hy vọng có thể tình cờ gặp được Mộ Thừa Huyền, chỉ tiếc là mấy ngày qua cô không gặp được anh lấy một lần.
Không những vậy, ngay cả Mộ Tiểu Bao cũng không tới trường nữa.
Lê Vãn Ca cực phiền muộn, không muốn cứ bị động mà đợi tiếp, quyết định chủ động xuất kích.
Buổi chiều ánh nắng rực rỡ nào đó, cô trang điểm cho mình sắc xảo, phong tình vạn chủng mà ra ngoài.
Tòa nhà Mộ Thị sừng sững ngay giữa trung tâm của thành phố, thuộc kiến trúc tiêu biểu của Bắc Thành.
Lê Vãn Ca vô cùng tự tin mà bước vào tòa nhà, một đường có không ít người quay đầu nhìn.
"Ngại quá, thưa cô, Mộ tổng chúng tôi nói không quen ai tên là Lê Lạc An, mời cô về cho."
Lễ tân rất lạnh lùng mà cự tuyệt mong muốn gặp Mộ Thừa Huyền của Lê Vãn Ca.
Không quen?
Cô chau mày, giống như dự đoán, lại cảm thấy hợp lý.
Lạnh lùng bạc tình, vừa nhìn liền quên, không phải chính là phong cách của Mộ Thừa Huyền hay sao?
Đang lúc cầm cự thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Chị dâu!"
Cô quay đầu thì nhìn thấy một gương mặt có bảy phần giống với Mộ Thừa Huyền, nhưng thân thiện hơn Mộ Thừa Huyền nhiều.
Đó là Mộ Thừa Phong, em trai của Mộ Thừa Huyền.
Năm đó trong Mộ gia ít có mấy người dịu dàng thân thiện với cô.
Mộ Thừa Phong lúc nhìn rõ lại mặt của Lê Vãn Ca, ánh mắt sáng bừng liền tắt ngụm: "Ngại quá, tôi nhận lầm người rồi."
Chậc, rõ ràng bóng dáng đó, thân hình đó giống hệt với Lê Vãn Ca, sao khuôn mặt lại khác biệt lớn như vậy?
Anh có chút thất vọng, bước lớn rời đi.
"Mộ phó tổng, có thể nhờ anh giúp một việc không?"
Cơ thể cao lớn của Mộ Thừa Phong dừng lại, nhếch mày nhìn người phụ nữ trước mặt: "Chúng ta hình như không quen nhau."
"Không sao, rất nhanh chúng ta sẽ quen thôi."
Lê Vãn Ca nghênh đón ánh mắt thăm dò của anh, nụ cười thần bí.
"Hả?"
Mộ Thừa Phong liền nổi hứng thú, cánh môi mỏng nâng lên tia trêu đùa, hỏi: "Việc gì, nói nghe thử?"
"Tôi và anh trai cậu Mộ tổng, có chút dây dưa, tôi muốn cho anh một kinh hỉ, mong anh dẫn đường."
Lê Vãn Ca cố ý nói rất ái muội.
"Phụ nữ muốn cho anh trai tôi kinh hỉ, có lẽ đã xếp hàng đến Pháp rồi, tại sao tôi phải giúp cô?"
"Vì tôi và mấy người phụ nữ đó không giống nhau, còn về khác nhau chỗ nào thì Mộ phó tổng anh sau khi giúp xong liền biết thôi."
Vẻ tự tin kiêu ngạo trên người cô khiến Mộ Thừa Phong cảm thấy thú vị.
Trên thế giới này, phụ nữ đẹp không ít, nhưng đã đẹp lại thú vị thì rất khan hiếm, anh không cách nào từ chối.
Được Mộ Thừa Phong dẫn đường, Lê Vãn Ca một mạch thuận lợi đi tới thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Cùng với thang máy đang đi lên, bàn tay cô nắm thành quyền, đột nhiên có chút căng thẳng.
Nhưng tên đã lên cung, không thể quay đầu, vì con trai cô sẽ không chùn bước.
"Cô hình như rất căng thẳng?"
Mộ Thừa Phong hai tay đút túi quần, nhìn hình phản chiếu trên thang máy của Lê Vãn Ca, cười như không cười hỏi.
"Đương nhiên căng thẳng rồi, ai bảo người tôi gặp là Mộ tổng tiếng tăm lừng lẫy chứ!"
Vẻ mặt Lê Vãn Ca trấn định nhìn Mộ Thừa Phong, trả lời không có kẽ hở.
"Nói nhỏ cho cô biết, nếu cô muốn câu dẫn anh trai tôi, thì phải cô gắng nhé, bây giờ anh ấy đang độc thân đấy!"
Mộ Thừa Phong đột nhiên cúi người, nói khẽ bên tai cô.
"Anh ta… vẫn còn độc thân sao?"
Lê Vãn Ca hơi ngẩn ra, có chút bất ngờ.
"Đúng thế, vì trong lòng anh ta có chôn một người."
Mộ Thừa Phong nói xong, thang máy mở ra.
Chôn một người?
Hừ, mặc kệ anh chôn ai, mục đích của cô chỉ có con trai!
Cửa của phòng tổng giám đốc hơi hé mở, tiếng nói của một người phụ nữ truyền ra.
"Thừa Huyền, anh rốt cuộc muốn dày vò mình đến lúc nào, người phụ nữ đó đã chết rồi, chẳng lẽ anh còn muốn giữ thân vì cô ta cả đời sao?"
Thanh âm của người phụ nữ điệu đà, vừa ai oán, vừa đau buồn: "Yêu em có tốt hay không, thử rồi anh sẽ biết, em chắc chắn tốt hơn cô ta gấp trăm lần."
Lê Vãn Ca nhìn qua khe cửa, một người phụ nữ xinh đẹp, đang mở cúc áo, giống như bạch tuộc mà quấn lấy Mộ Thừa Huyền.
Mặt của cô liền đỏ tới mang tai.
Thanh thiên bạch nhật, muốn chơi lớn như vậy?
Chẳng trách anh lúc nãy nói với lễ tân là không quen cô, xem ra là có người đẹp trong lòng, không rảnh đấy!
"Không muốn bị phong sát thì cút ngay!"
Thanh âm lạnh như băng của Mộ Thừa Huyền truyền ra.
Chốc lát mỹ nữ lúc nãy liền xấu hổ tức giận mà đi ra.
Lê Vãn Ca nhìn kỹ một cái, thì ra là "người quen", nữ minh tinh đang hot Tôn Hiểu Hiểu.
Cô sẽ không quên, lúc đó cô đại minh tinh kiêu căng ngang ngược này đã ác ý sỉ nhục cô như thế nào trước toàn bộ công ty.
"Xấu như vậy còn dám bò lên giường Mộ thiếu, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!"
Tôn Hiểu Hiểu này năm đó đã nói với cô lời này.
Bây giờ nhớ lại cũng không thấy nhục nhã nữa chỉ cảm thấy buồn cười.
Tôn Hiểu Hiểu vốn đang còn khóc, nhưng vừa nhìn thấy Lê Vãn Ca trước cửa thì cảm thấy rất mất mặt, liền nổi điên lên.
"Cô là cái thá gì, không biết đây là phòng làm việc của tổng giám đốc sao, ai cho cô cả gan làm loạn?"
Lê Vãn Ca cũng không tức giận, điềm tĩnh nhìn cô ta, không vội không hoảng nói: "Tôi là thứ gì không quan trọng, thấy cô bị Mộ tổng đuổi ra, e là ngay cả thứ gì cũng không bằng nhỉ?"
"Cô… cô…"
Tôn Hiểu Hiểu trước nay kiêu căng hống hách, làm gì phải chịu loại sỉ nhục thế này, tức đến mặt mày biến sắc mà gào lên với Lê Vãn Ca: "Cô muốn chết đúng không, có biết tôi là ai không, dám nói năng với tôi như vậy?"
"Woa, cô chẳng phải là đại minh tinh Tôn Hiểu Hiểu sao, tôi rất thích phim cô đóng nhé."
Lê Vãn Ca vỗ trán một cái, cố ý dùng giọng điệu khoa trương.
Sắc mặt của Tôn Hiểu Hiểu liền đắc ý, tỏ vẻ hơn người mà cảnh cáo Lê Vãn Ca: "Nơi này không phải loại hàng như cô có thể tới, thức thời thì mau cút, bớt có ý đồ tới Thừa Huyền nhà tôi, biết tôi và anh ấy có quan hệ gì không?"
"Cô và Mộ tổng có quan hệ gì tôi không quan tâm, tôi chỉ không ngờ thì ra cô trước nay vẫn đi theo hình tượng thanh thuần, nhưng đời tư lại phóng túng như vậy."
Lê Vãn Ca lúc nói tới đây thì cười có chút ý tứ sâu xa: "Yên tâm đi, tôi bình thường sẽ không chủ động tiết lộ cho báo giới đâu, nhưng nếu cô còn cứ ép người như vậy thì tôi không dám đảm bảo đâu!"
"Cô… cô im miệng cho tôi, tôi thấy cô chính là muốn ăn đòn!'
Tô Hiểu Hiểu xấu hổ đến tức giận, nâng tay lên tát mạnh Lê Vãn Ca một cái, móng tay đính hạt rạch qua mặt cô.
"Á!"
Lê Vãn Ca đỡ mặt, cũng không biết là thật hay giả mà ngã xuống đất.