Tình hình của Lê Văn Ca lúc tốt lúc xấu.
Ngày đó sau khi Mộ Thừa Huyền rời đi thi không có quay lại thăm cô.
Trong lòng cô không xác định được, có mấy lần đều có suy nghĩ muốn chủ động gọi điện cho anh, muốn thăm dò anh.
Có điều cuối cùng vẫn từ bỏ.
Tất cả việc làm của cô đã khiến anh nghi ngờ cô, nếu còn không kìm chế được thì sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ.
Đến lúc đó đừng nói là giúp anh trai, ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ. Nhập viện ba ngày, Lê Vãn Ca nghênh đón một người đặc biệt đến
thăm.
"Mami!"
Mộ Tiểu Bao giống như một con cún nhỏ vậy, nhào tới cô, nước mắt chảy ròng ròng: "Mẹ bị thương rồi, có đau không? Tiểu Bao thổi cho mẹ."
"Tiểu Bao, con... sao con lại tới đây?"
Cô vừa kinh ngạc vừa vui, tưởng là mình bị hoa mắt.
Cậu nhóc sao biết được cô ở đây?
"Tiểu Bao, mau tới, cô ôm một cải, cô nhó con quá!"
Cô khó khăn cử động người, muốn ôm cậu bé. Cậu lại rất ngoan ngoãn, lùi về sau một bước: "Mami, mẹ thật là khiến người ta lo lắng mà, luôn khiến minh bị thương, ngoan ngoãn nằm xuống đừng động, Tiểu Bao gọt táo cho mẹ được không?"
Mộ Tiểu Bao nói xong nhón chân đi tới trước tủ đầu giường lấy dao và
táo.
Cô bị dọa sợ: "Đừng, bỏ xuống, cần thận bị cứa phải tay."
"Mami đừng lo, Tiểu Bao biết gọt táo, mami phải ăn nhiều hoa quả bổ sung năng lượng."
nghĩa là trong lòng anh có cô không?
Vậy thì anh có lẽ sẽ nể mặt anh trai cứu cô một mạng mà tha cho anh ấy nhỉ?
"Daddy à, bố ở ngoài cửa, con nói thế nào bố cũng không chịu vào,
kiêu ngạo lắm!"
Tiều Bao liếc về phía của một cái, bất lực lắc đầu, bộ dạng của ông cụ non mà trách móc.
"Mộ Tiểu Bao, con còn nói lung tung sau này bổ sẽ không cho hai người gặp mặt nữa."
Mộ Thừa Huyền lạnh mặt, vẻ mặt khó chịu mà đi vào.
Cái gì gọi là "kiêu ngạo lắm"? anh vốn không muốn thấy người phụ nữ này được không hả, nếu không phải là con trai anh cứ quấn lấy, nằng nặc đòi anh đưa tới, anh mới không bước vào bệnh viện này nửa bước!
"Daddy không để Tiểu Bao tới gặp mami, Tiểu Bao liền không cần bổ
nữa, sau này sẽ đi theo mami!"
Cảnh tay ngắn của cậu ôm lấy cổ Lê Vãn Ca, lại hôn mạnh một cái lên mặt cô.
Xét cả cái Bắc Thành này, có thể đôi co với Mộ Thừa Huyền tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ có con trai của anh, Mộ Tiểu Bao thôi.
"Được rồi, con đừng có ôm cô ta nữa, vết thương của cô ta còn chưa khỏi, con để cô ta nghỉ ngơi cho tốt."
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền dù lạnh nhưng trong lời nói vẫn là lo cho Lê Vân Ca.
"Mộ tiên sinh, Tiểu Bao đâu có nói bậy chứ, anh chính là kiêu ngạo!"
Lê Vãn Ca nhìn anh, nở nụ cười thắng lợi.
Từ việc anh đưa Tiểu Bao tới thì cô liền biết, ván cược này của cô, thắng chắc rồi.
"Mami, mẹ mau khỏe lại nhé, con và daddy ngày nào cũng tới thăm mẹ, đợi mẹ khỏi rồi Tiểu Bao phải không rời khỏi mẹ nửa bước, mãi mãi bảo vệ mami!"
Tiểu Bao ấm áp nói với cô.
"Ai muốn tới thăm cô ta!"
Mộ Thừa Huyền trưng cái mặt ra, tiếp tục kiêu ngạo.
Chỉ là mỗi ngày tiếp theo, người đàn ông nào đó và cậu nhóc nào đó luôn tới thăm cô rất sớm.
Mỗi ngày đều không giống nhau, đưa cho cô đủ món ăn, đồ chơi...
Nếu không có những quả khử thể thảm đỏ Lê Vãn Ca sẽ cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng tiếc là phần hạnh phúc này giống như ánh trăng trong nước, chạm nhẹ một cái liền vỡ nát.
Lại qua mấy ngày nữa, Lê Cảnh Hàng đưa Từ Từ còn có con gái của họ tới.
Không còn nghi ngờ gì nữa, khổ nhục kế của cô đã thành công!
"Lê tiểu thư, nghe nói cô đã nói giúp với Mộ tổng, anh ta mới thả con gái tôi ra, thật sự rất cảm ơn cô!"
Hai mắt Từ Từ ngập nước, kéo con gái Tiểu Ngữ qua: "Tiểu Ngữ, mau
cảm ơn cô, là cô đã cứu con."
Tiểu nha đầu quá thực rất nhút nhát, sợ hãi mà trốn sau lưng Từ Từ, không dám nói, chỉ dùng đôi mắt to ngập nước mà dè dặt đánh giá cô.
Lê Vãn Ca nhìn cháu gái mình, trong lòng ấm áp.
Con gái của anh trai cô, rất dễ thương, đôi mắt to trong, lấp lành, giống như cô bé tây vậy, nhìn liền muốn thơm một cái.
Hân Hân cứ nói miết rằng muốn có một em gái.
Nếu hai đứa gặp nhau, nhất định sẽ là chị em tốt nhất. Chỉ là ngày này còn phải đợi bao lâu?
"Cảm ơn cô."
Cô bé không dám nói, Lê Cảnh Hàng đứng sau lưng hai mẹ con, vẫn luôn trầm mặc, nhìn Lê Văn Ca, thanh âm trầm trầm mà nói.
"Không có gì phải cảm ơn cả, con người tôi không thích nhất là nợ người khác, anh cứu tôi một mạng, tôi tiện miệng mà nói giúp anh với Mộ Thừa Huyền, anh ta chưa chắc là vi tôi mới thả con gải của anh ra, mọi người không cần xem tôi là ân nhân, sau này không nợ gì nhau là tốt nhất."
Lê Văn Ca trong lòng có ngàn vạn câu nói nhưng không thể nói ra được, chỉ đừng tỏ vẻ lạnh nhạt.
Thời cơ chưa tới, cô và anh trai, có thể không dây dưa thì không dây dưa.
"Tôi cũng hy vọng, chúng ta không ai nợ ai là tốt nhất."
Ấn tượng của Lê Cảnh Hàng với cô không hề có thay đổi lớn.
Có lẽ người phụ nữ này giống như chính cô ta nói, là không muốn mắc nợ mới nói giúp anh, anh quả thực không cần phải xem cô ta là người tốt.
"Một nhà ba người chúng tôi tối nay sẽ rời khỏi thành phố này, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ sẽ không gặp cô nữa."
Lê Cảnh Hàng nói tới đây đột nhiên có một loại thương cảm nói không nên lời.
Anh cũng không biết, tại sao anh lại đối với người phụ nữ anh xem thường mà sinh ra thương cảm sinh ly từ biệt.
"Tôi tin vào trực giác của tôi, cô không phải là một người phụ nữ xấu. Vì tiền đồ của cô, tôi khuyên cô sớm rời khỏi Mộ Thừa Huyền, người đàn ông này... không phải là người cô có thể dây vào!"
Lê Cảnh Hàng giọng điệu nặng nề mà khuyên răn.
Em gái của anh chính là bị người đàn ông máu lạnh Mộ Thừa Huyền này hủy hoại.
Nếu thời gian có thể quay lại, cho dù anh có bị em gái hận chết cũng phải bóp chết tình yêu của em gái đối với Mộ Thừa Huyền từ trong trứng nước