Xe chạy thẳng vào gara, bỏ lại cô ở phía sau.
Lê Vân Ca thở hổn hển mà đuổi theo, ngã sấp mặt liền mấy cái mới dùng tốc độ nhanh nhất mà chặn lại người đàn ông vừa xuống xe.
"Mộ Thừa Huyền, chúng ta... chúng ta nói chuyện chút!".
Cô vươn hai tay ra chặn trước người đàn ông cao như núi, sắc mặt khó coi tới cực điểm này lại.
"Cô gọi tôi là gi?"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng hỏi.
"Mộ... Mộ Thừa Huyền?"
Lê Văn Ca vốn đang khá bực bội, bị anh trừng một cái liền xẹp xuống.
"Ai cho cô cái gan gọi thắng tên tôi?"
Anh hừ lạnh một tiếng: "Xem ra là tôi khiến cô sinh ra ảo giác, thật sự cho rằng mình khác với người khác rồi. Ghét nhất phụ nữ không tự lượng sức. Cút ra khỏi Mộ Thị ngay, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Người đàn ông này ăn phải thuốc sủng á? Cô cũng đâu có làm gì, tính khi nóng như vậy, nói trở mặt liền trở mặt?
"Mộ Thừa..."
Cô dừng một lát, dè dặt mà kéo lấy góc áo anh: "Mộ tiên sinh, sao vậy? Tôi lại làm gì sai rồi? Anh nói với tôi, tôi xin lỗi, tôi suy ngẫm, tôi sửa đổi, chỉ xin anh đừng có ngô lơ tôi."
Cô đáng thương mà chọc chọc ngón tay, dáng vẻ nũng nịu, bất kể đàn
ông sắt đá nào cũng đều hòa tan ngay. Chỉ là Mộ thừa Huyền là phiên bản tiến hóa của đàn ông sắt đá, gần
như không có cảm giác gi với kiểu nũng nịu này của phụ nữ.
"Tránh ra!"
Anh lạnh lùng ra lệnh.
Chương 31: Cơ Thế Của Cô
"Tôi không tránh, anh còn chưa bớt giận, tôi không thể để anh giận như
vậy cả đêm mà ngủ được."
"Tôi bảo cô tránh ra!"
Anh không thương hoa tiếc ngọc mà đầy cô ra một bên,
Lê Vân Ca lại bị Mộ Thừa Huyền đẩy ngã lần nữa, đầu gối vừa đúng đụng vào hòn non bộ bên cạnh, có chút bị rách da.
"Đau quá, chảy máu rồi!"
Cô kêu ỏm củ tỏi.
Mộ Thừa Huyền chỉ để lại cho cô bỏng lưng, làm như không nghe thấy
gl.
"Lê tiểu thư, cô mau đứng dậy đi, tối nay quả thực cô có chút quả đáng, đứng nói Mộ tổng tức giận, tôi cũng giận nữa."
Lão Vương nhin cô, có chút thất vọng mà lắc đầu,
"Hà, tôi làm gì rồi?"
Cô không hiểu gì cả.
Đây rõ ràng là cô bị anh nhẫn tâm bỏ rơi, sao lại nói giống như cô làm chuyện gì tội lỗi ghế gớm lắm vậy? "Phụ nữ, cho dù có đẹp thế nào, biết làm nũng thế nào, cuối cùng vẫn phải một lòng mới là đáng yêu nhất. Điểm này... nhiều năm như vậy rồi,
hình như chỉ có thiếu phu nhân trước của chúng tôi làm được, tôi còn
tưởng cô là cùng một kiểu người với thiếu phu nhân trước của chúng
tôi, không ngờ..."
Lão Vương nói tới đây, rất nghiêm túc mà nói: "Phụ nữ đa tình, kết cục sẽ rất thảm, Lê tiểu thư cô tụ mà xem vậy!"
Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lê Văn Ca từ đầu tới cuối đều không hiểu mô t gi, chỉ cảm thấy Mộ Thừa Huyền rất tức giận, tức đến mức bảo cô đi ngay.
Chương 31: Cơ Thế Của Cô
Như thế này sao được chứ, cô bắt buộc phải dùng thời gian ngắn nhất dỗ dành anh nguôi giận.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô đi vào phòng bếp, lục đục cả nửa ngày, làm ra được một ly hồng trà chanh, sau đó mặt dày mà chạy tới phòng của Mộ Thừa Huyền mà gõ cửa.
"Mộ tiên sinh, mở cửa đi, đưa thức uống đặc biệt ngày hè tới cho anh đây."
Cửa đóng chặt cứng, không có chút hồi âm nào.
"Mộ tiên sinh, anh mở cửa đi, tôi sai rồi, xin cho tôi một cơ hội chuộc tội!"
Vẫn không có hồi âm như cũ.
Cứ như vậy, kiên trì mấy lần, vẫn không có hồi âm.
Người đàn ông này, đúng là giận ghẽ thật!
Cô sắp từ bỏ thì vào lúc này, Mộ Thừa Huyền lại đi ra từ phòng sách ở bên cạnh.
"Ha..."
Vẻ mặt của cô liền cứng lại.
Vậy là cô cử gõ nhầm của mãi? Chẳng trách không có hồi âm.
"Nửa đêm cô ồn cái gi?"
Khuôn mặt anh vẫn có lớp sương giá, chỉ là tốt hơn lúc ở gara một
chút.
"Tôi..."
Cô củi đầu, chạy tới trước mặt anh, thấp kém mà đưa ly hồng trà chanh mình làm lên: "Tôi tới chịu đòn nhận tội."
"Nửa đêm nửa hôm, cô bảo tôi uống trà, là mong tôi ngủ không được,
sau đó tốt nhất là bị mệt chết sao?"
"Không không không, tôi... tôi là thấy anh tối nay uống nhiều rượu như
Chương 31: Cơ Thể Của Cô
vậy, muốn giúp anh giải rượu."
Xong rồi, nịnh nọt thất bại.
Cô sao lại không nghĩ tới điểm này chủ, nhiều thử giải rượu có thể làm như vậy, lại cử làm hồng trà chanh,
Mộ Thừa Huyền nhin đồ uống cô đưa tới, tự nhiên rơi vào hồi ức.
Lúc trước, anh từng ghét bỏ hôn nhân của minh, cả ngày ở ngoài ăn chơi trác táng, cố ý về nhà rất muộn.
Cho dù anh về muộn cở nào, kẻ giết người đó đều chuẩn bị cho anh một thứ giải rượu đặt trên đầu giường.
Dù anh chưa uống lần nào.
Những thứ đó lại không biết từ lúc nào mà khắc sâu vào đầu anh, mãi
không quên.
"Cô niềm nở như vậy, là chột dạ sao?"
Mộ Thừa Huyền nhin Lê Văn Ca, có chút sắc bén mà hỏi.
"Tôi..."
"Biết tối nay, tôi tại sao lại đưa cô tới câu lạc bộ không?"
Anh lại gần cô, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, cảng lúc càng có tính công
kích.
"Anh muốn lấy tôi ra làm thủ vui?"
Cô quả căng thẳng, tim đập nhanh.
Anh... không phải là phát hiện ra cái gì rồi chứ?
"Tôi vốn còn nghi ngờ, thân phận của cô không thuần túy, vi vậy tôi cố ý lấy Lê Cảnh Hàng ra để thăm dò, bây giờ xem ra tôi quả thực nghĩ quả nhiều rồi. Cô dày công tiếp cận tôi là vì làm theo điều người yêu sắp đặt, đúng không?"
"Làm theo người yêu sắp đặt?"
Cô cảm thấy minh dẫm lên mũi dao, bất cần một cái thì chỉ có đường
Chương 31: Cơ Thế Của Cô
chết.
"Cố và Kiều Tư Nam là một hội."
Mộ Thừa Huyền không phải là nghi ngờ mà là chắc chắn.
"Kiều... Kiều Tu Nam?"
Cô lắc đầu: "Như những gì anh thấy, tôi và anh ta căn bản không thân, chúng tôi..."
"Không thân, anh ta sao luôn có thể vào đúng lúc nhất mà đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân? Không thân, các người sao lại hẹn nhau uống rượu? Không thân, anh ta sao lại hết lần này đến lần khác mà có thể làm tài xế miễn phí cho cô?"
Anh nói rồi, đột nhiên ép cô lên tưởng, nói: "Đánh không thành liền lấy phụ nữ ra bản mạng giúp anh ta, là phong cách của Kiều Tư Nam, chỉ là diễn xuất của cô quá kém, ngay cả tránh né cơ bản nhất cũng không làm được."
"Tôi không có. Tôi không chỉ nói một lần, tôi là người phụ nữ của anh, trong lòng tôi chỉ có anh, từ đầu tới cuối đều là tình cảm tù một phia của Kiều Tu Nam mà thôi!"
Cô cũng không biết nên tức hay nên cười.
Mộ Thừa Huyền, vậy mà lại nghi ngờ cô là mỹ nhân kế do Kiều Tư Nam sắp xếp!
Điều này lại khiến cô an toàn rồi, cả người cũng thả lỏng hơn nhiều.
"Ai da, người ta chỉ là có mị lực, chỉ là được nhiều người để ý mà thôi người ta có thể có cách gì chứ, chẳng lẽ có mị lực chính là có tội sao?"
Cô vuốt tóc, tỏ vẻ phiền não.
"Chỉ có một cách có thể chứng minh sự thật lòng của cô."
Ảnh mắt anh trở nên hỗn độn, ngón tay dài của anh thuận theo đôi môi rực rỡ, ải muội mà lướt xuống, nhất thời dừng lại nơi ngực cô: "Cơ thể của cô!"