"Hự..."
Cơ thể của Lê Văn Ca được đặt lên trên chiếc giường lớn mềm mại.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ bá đạo liền rơi xuống.
Không khí trong căn phòng không ngừng tăng cao, vô cùng ái muội.
Lê Văn Ca của trước đây xem anh như thần, chì dám hèn mọn mà ngước nhìn.
Nụ hôn này là cô nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Nhưng bây giờ ngoài sợ hãi ra chì còn buồn nôn.
"Mộ tiên sinh, anh quên rồi sao, tôi tới kỳ."
Cô nằm củng đờ, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Tôi không quan tâm."
Mộ Thừa Huyền nhìn người phụ nữ dưới thân, thanh âm khản đặc vô cùng từ tinh.
Cũng không nói ra được là tại sao người phụ nữ này đối với anh lại có sức hút chỉ mạng.
Anh xem loại sức hút này nhu là cầm giác tươi mới.
Không đạt được mới thấy tươi mới.
Đạt được rồi thì cũng hết hứng thú.
Môi của anh càng thêm nóng bỏng, cơ thể như ngọn núi giam chặt cô lại, giống như bắt cứ lúc nào cũng có thể ăn sạch cô.
"Đừng như vậy, anh không phải là ghét máu sao, anh..."
Lê Vân Ca có chút hoảng, không ngừng né tránh.
"On quá!"
Môi của cô liền bị anh bịt lại.
Nụ hôn dài triển miễn, bá đạo lại mẽ nguời, đầu óc cô trống rỗng, gần như sắp chim vào.
Sao lúc trước lại không phát hiện, một Mộ Thừa Huyền thanh lãnh cấm dục, một Mộ Thừa
Huyền không gần nữ sắc, khẩu vị lại nặng như vậy?
Dựa vào tia lý trị cuối cùng, Lê Văn Ca dùng lực đầy anh ra.
"Mộ tiên sinh, anh nếu thật sự muốn ngủ tôi thi phải chịu trách nhiệm với tôi đấy."
Nụ cười của cô xinh đẹp giảo hoạt, giống như một con hồ ly.
"Chịu trách nhiệm thế nào?”
Anh nhìn cô, thanh âm có chút lạnh.
"Xem thành ý của anh rồi, hoặc là cho tôi thật nhiều tiền, hoặc là cho tôi thật nhiều tình yêu, hoặc..."
Ý cười nơi khôe miệng cô càng mê người hơn, cô dịu dàng ôm lấy cổ anh, đôi môi bị hôn mà sung lên dân chặt bên tai anh: "Dứt khoát cưới tôi!"
Mộ Thừa Huyền đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, mất sạch hứng thủ.
"Cut!"
Anh đẩy mạnh cô ra, lạnh lùng đứng dậy, không muốn nhìn có thêm cái nào.
Người phụ nữ hư vinh, anh đã gặp không it.
Nhưng người vội vàng như cô anh vẫn là gặp lần đầu.
Suy nghĩ tham lam, lại không thèm che đậy chút nào, đúng là vô liêm si!
"Mộ tiên sinh, anh vô tình quá."
Cô ngã xuống giường, nhìn có chút thê thảm.
Trong lòng lại rất hài lòng với phần ứng của anh.
Cô biết mà, kiểu người phụ nữ như thế này là kiểu mà anh ghét nhất.
Tất nhiên sẽ không muốn một người phụ nữ mà anh ghét.
"Thời gian không còn sớm nữa, vậy không làm phiền anh nữa.. Lúc nào anh cần thì lúc đấy tim tôi, tôi nhất định sẽ đáp ứng nhu cầu của anh."
Cô xuống giường, điềm tĩnh mà chinh sửa lại quần áo bị loạn của mình.
May mà bản thân lại trốn được một kiếp nữa.
Chỉ là lúc đi ngang qua anh, đột nhiên phát hiện anh chau mày, vẻ mặt là lạ.
"Tay của anh làm sao vậy?"
Cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy tay anh mà xem thi mới phát hiện lòng bàn tay của anh, có mấy vết thương lớn nhỏ, hình như còn có vụn thủy tinh, đang chảy máu.
Chẳng trách lúc nãy luôn ngửi thấy mùi máu tanh.
Mới phát hiện, trên quần áo của mình, trên ga giường đều có vết máu.
"Anh đợi một chút, tôi xử lý cho anh. Vết thương sâu thế này nếu không xử lý chắc chắn sẽ bị viêm."
Lê Vãn Ca không hiểu rõ minh có tâm trạng gi, quay người liền đi tim hộp cứu thương.
Cô lật đồng lật tây, rất nhanh tìm được hộp cứu thương.
Mộ Thừa Huyền từ đầu tới cuối đều không nói gì, lạnh lùng nhìn bóng đáng cô, ảnh mắt sâu thảm không đoán ra được cảm xúc gi.
"Trước tiên là khử trùng cho anh, sẽ hơi đau, nhịn chút."
Lê Văn Ca mở hộp cứu thương ra, dùng kẹp gắp những mảnh vỡ thủy tinh ra cho anh, sau đó xịt thuốc khử trùng lên trên vết thương.
Một loạt hành động lưu loát lại dịu dàng tỉ mỉ.
"Bằng lại, lại thắt nơ... được rồi."
Cô dùng bằng gạc trắng quấn mấy vòng trên tay anh, sau đó thắt một cái nơ bướm.
Mộ Thừa Huyền động đậy tay minh một cái, ánh mắt lạnh nhìn mãi vào cái nở bướm, rơi vào trầm tư.
"Mộ tiên sinh, cảm thấy thế nào, đau không, tôi có phải băng chặt quả rồi không?"
Cô dè dặt hỏi anh.
Cô không nhìn ra được vẻ mặt này của anh là có ý gì?
Là cảm động hay là chán ghét... Sao cô lại cảm thấy sợ hãi hoảng loạn?
"Băng bó rất tốt."
Anh từ tổn nói, ánh mắt đột nhiên thu chặt, nhìn thẳng vào mắt cô: "Chỉ là cách băng khiến
"Ha ha, băng bó vết thương không phải đều bãng như vậy sao?"
"Băng bỏ thì đều băng như vậy, nhưng người băng bó xong còn thắt nơ bướm thì không nhiều."
Anh mắt của anh càng thêm bén nhọn, giống như muốn nhìn thấu Lê Văn Ca, nhà từng chữ: "Cái nút thắt nơ bướm này giống hệt với cách thắt của vợ trước của tôi."
Cô liền ngắn ra, cơ thể liền căng chặt.
Gay rồi, lúc nãy cô chỉ lo xử lý vết thương cho anh, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Cải nút thất nơ bướm này là thói quen theo bản năng của cô.
Hoàn toàn không ngờ sẽ khiến anh nghi ngờ.
Trong mắt anh không phải chi có mình Cố Thiên Thiên sao? Từ lúc nào còn chứ ý tới cô?
"Mộ tiên sinh ngay cả nút thắt nơ bướm của vợ trước cũng nhớ rõ như vậy, xem ra cũng không giống lãnh khốc như bên ngoài đồn. Thực ra anh khá yêu vợ trước đúng không?"
Cô giả vờ trấn định mà hỏi lại.
Sắc mắt anh lập tức lạnh đến cực điểm, đáy mắt dâng lên một cố sát khí mạnh mẽ.
"Kẻ giết người ác độc đó, tôi hận không thể nghiền nát xương thành tro bụi."
"Vợ trước của anh cũng đáng thương quả, chắc chắn phải trốn xa anh, cả đời này cũng không dám xuất hiện trước mặt anh."
Cô tỏ vẻ cảm khái, cố tình nhẹ nhàng trêu chọc.
Thực ra trong lòng rất không rõ.
Cô không xác định được mấy lời này của anh chỉ đơn thuần là phát tiết phẫn nộ hay là đã phát giác được điều gì mà cổ tình nói cho cô nghe.
Trước lúc tới, Lê Văn Ca rất rõ.
Mỗi bước đi của cô đều sẽ rất khó khăn và nguy hiểm.
Mộ Thừa Huyền hận cô như vậy, một khi bị bại lộ thi kết cục có thể thật sự là bị "nghiền nát xương thành tro bụi".
"Mong là cô ta có thể có loại giác ngộ này."
Anh sau khi lạnh lùng nhìn có rất lâu mới nói sâu xa.
"Mộ tiên sinh nếu không còn gì để nói thì tôi đi trước đây, vết thương của anh phải chủ ý một chút, đừng để bị nhiễm trùng nhé!"
Cô nói xong liền bước đi, trấn định mà đi ra ngoài.
Cả quá trình đều trôi chảy,
Mộ Thừa Huyền nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cho đến khi biến mất.
Nấu món ăn cùng mùi vị, cách băng bó giống nhau, vô duyên vô cơ mà chăm sóc con trai anh như vậy...
Người phụ nữ này quả thực quả đáng nghi.
Năm đó kẻ giết người đó bị chốn vũi trong biển lửa ở bệnh viện tâm thần.
Cơ thể của cô đã bị đốt thành tro bụi, nhưng chiếc nhẫn đó vẫn đeo chặt trên ngón tay cô,
Người phụ nữ đó yêu nhẫn như tỉnh mạng, sau khi được anh đeo cho ở trong hôn lễ thi chưa bao giờ chịu thảo ra.
Theo lý mà nói, người đã chết thì không thể sống lại.
Ngộ... ngộ nhỡ thì sao?
Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, anh cũng không muốn bỏ qua.
Lê Văn Ca, cô tốt nhất là đã chết rồi, nếu không... tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Anh nắm chặt tay lại, tâm tình tự nhiên trở nên có chút kích động.
Cảm giác này giống như người sắp chết được tiêm thuốc trợ tim.
Đột nhiên thì cảm thấy tất cả trở nên thủ vị!