Kiều Tư Nam giành lấy ly rượu đó, cầm trong tay khẽ đung đưa, môi mỏng nở nụ cười tà tứ.
"Thanh niên muốn uống thì uống, uống say thì có tôi chăm cô, sợ cái gì chú!"
Nói xong, hắn đặt ly rượu kia vào trong tay Lê Vãn Ca.
"Cô dám uống, thì thử xem." %3D
Mặt Mộ Thừa Huyền rất thúi, giọng nói đầy lanh lùng uy hiếp.
"Tôi..."
Lê Vãn Ca cắn môi, ngón tay cầm ly rượu không ngừng nắm chặt, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
Cô biết rõ mức độ khó ưa của Mộ Thừa Huyền, tùy tiện chọc giận hắn, đặc biệt là trước nhiều bạn bè như vậy.
Cô thì xem như xong, lỡ như liên lụy đến đám người Bội Bội...
"Vật nhỏ, nhìn cô sợ thành như vậy, ly rượu này, tôi uống thay
CÔ."
Kiều Tư Nam nhìn ra Lê Vãn Ca đang khó xử, lại lần nữa đoạt ly rượu trong tay cô.
"Mấy em trai, em gái này, có thể nhìn ra được quan hệ Vãn Ca nha chúng tôi có quan hệ rất tốt với mấy em, cảm ơn các em đã làm bạn và chăm sóc tốt cho em ấy mấy năm này, hơn nữa còn giúp em ấy đi qua đoạn ngày tháng mịt mù kia, hy vọng em ấy và các em càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng tự tin, ly rượu này anh thay em ấy, cũng là thay chính anh, mời các em!"
Sau khi Kiều Tư Nam chân thành nói xong, ngửa đầu uống sạch ly Whisky.
"Kiều Tư Nam, cám ơn anh."
Lê Vãn Ca cảm kích nhìn Kiều Tư Nam, mắt không nhịn được mà có chút ướt.
Từng câu từng chữ của Kiều Tư Nam, đều là lời mà cô chuẩn bị nói với đám người Bội Bội.
Quả thực, ở cùng với bọn họ, cô mới có thể tìm được chỗ cô phát sáng, nên mới tự tin, trở nên ung dung, đồng thời cũng không cô độc nữa.
Lê Vãn Ca lúc trước, thể giới nho nhỏ chỉ có một mình Mộ Thừa Huyền.
Khi đó, người đàn ông trong lòng cô giống như trăng sáng, ánh sáng chói mắt như vậy, thường xuyên khiến cô cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với hắn,
Sau này mới phát hiện, trên bầu trời có rất nhiều sao.
Cô cũng không kém cỏi như vậy, cũng có thể trở thành một người sáng lấp lánh.
Lúc trước, cô cảm thấy mình không xứng với Mộ Thừa Huyền, hiện tại là Mộ Thừa Huyền không xứng với cô!
"Kiều Tư Nam, cậu có quan hệ gì với cô ấy, có tư cách gì mà mời rượu thay cô ấy?"
Trong giọng nói của Mộ Thừa Huyền chứa đựng sự tức giận như gió bão sắp kéo đến.
Đôi mắt ướt át của cô âm thầm đưa tình với Kiều Tư Nam, làm đau mắt của hắn.
"Quan hệ fan hâm mộ và nữ thần nha, tôi mời rượu thay nữ thần, Mộ tiên sinh ngài quản được à?"
Kiều Tư Nam nhíu mày, cặp mắt xinh đẹp đào hoa, càng thêm mấy phần thành thạo, điêu luyện.
Cung Bội Bội ở bên cạnh nhìn, đã sắp bị Kiều Tư Nam làm cho chết mê chết mệt, đương nhiên cũng không có sắc mặt tốt với Mộ Thừa Huyền.
"Uy, Mộ tổng, anh làm người cũng không nên quả bá đạo, ức hiếp Vãn Ca nhà chúng tôi lặp đi lặp lại nhiều lần, ban nhạc nhỏ Doris chúng tôi không tìm anh tính số thì thôi, anh còn muốn ức hiếp luôn Kiều thiếu gia ra mặt thay Van Ca sao, anh thật sự cho rằng anh chính là Hoàng Đế và, bắt ai cũng phải nghe lời anh hay sao?"
"Nếu muốn bênh vực kẻ yếu giúp hai người này, thì có thể tìm tôi tính số, đến lúc đó cô sẽ biết cái gì mới gọi là ức hiếp chân chính."
"Anh, anh..."
Cung Bội Bội lần đầu tiên gặp người tụ đại, cuồng vọng đến như vậy, tức giận đến run cả người, chỉ vào cổng, nói: "Đây là tiệm của tôi, anh đi ra ngoài cho tôi, tôi không cho phép người như anh ở trong tiệm của tôi."
"Tiệm của cô?"
Mộ Thừa Huyền lại cười, xoa ngón tay dài của mình, nói: "Đề nghĩ cô đi tra xét xem, quyền sử dụng đất của con đường, rốt cuộc là thuộc về tập đoàn nào, hơn nữa người đứng sau tập đoàn này là ai."
"Có ý gì, chẳng lẽ con đường này là tài sản của anh à?"
...
Mộ Thừa Huyền cười như nhưng không nói.
Tài sản nước ngoài của tập đoạn Mộ thị rất nhiều, phố người Hoa tung hoành trong giới thương nghiệp, chẳng qua chỉ là một bộ phận rất nhỏ mà thôi.
"Mộ Thừa Huyền, có gì thì cứ hướng về tôi, đừng làm khó bạn của tôi." %3D
Lê Vãn Ca cắn răng, đuôi mắt đỏ lên trừng hắn, nói: "Không phải không chịu nổi tôi vui vẻ, không chịu nổi khi tôi có bạn bè, cũng không chịu nổi khi thấy bộ dáng tự tin của tôi, vậy tôi đi với anh là được.
Cô đã cần thận điều tra tài sản của Mộ thị, số lượng nhiều đến dọa người, tám mươi phần trăm đất ở phố người Hoa đều đã bị hắn mua, quán cafe của Bội Bội cũng không may mắn thoát khỏi.
Nếu như tiếp tục gây chiến nữa, người bị đuổi ra ngoài cũng chỉ là Bội Bội, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Cô vội vàng nói lời tạm biệt với Tiểu Vũ và Thanh Phong, liền đi lên lầu, không thèm quay đầu lại.
Sau khi Mộ Thừa Huyền khinh thường liếc nhìn đám người, khí chất cao ngạo cất bước bằng đôi chân dài, cũng đi lên lầu.
Cung Bội Bội tức không nhịn nồi, sau khi bị xỉ vả một tràng, cũng muốn đuổi theo, nhưng mà lại bị Tiểu Vũ kéo lại.
"Vợ chồng người ta giận dỗi, đám quần chúng ăn dưa chúng ta đừng xem nữa, nếu không thi rất xấu hổ."
"Vợ chồng chó chết, cậu đã từng thấy người chồng nào đối xử với vợ của mình như thế không?"
"Cũng còn tốt mà, chỉ là Mộ tiên sinh không muốn Văn Ca uống rượu mà thôi, sợ cậu ấy sẽ uống say, là một cách bảo vệ khác."
"Bảo vệ?"
Cung Bội Bội sắp tức chết rồi, căm phẫn sục sôi: "Vậy mà gọi là bảo vệ à, đó chính là khống chế mà, bảo vệ chân chính là phải giống như Kiều thiếu gia, không can thiệp vào sự tự do của Văn Ca, lại còn che mua che gió thay cậu ấy, hơn nữa, Văn Ca và anh ấy còn chưa nhất định là vợ chồng đâu, tớ cũng chỉ mới nghe anh ấy nói mà Vãn Ca thì chưa từng chính diện thừa nhận!"
"Không thừa nhận, cũng không phủ nhận nha, nếu như không phải... Dua theo tính cách của Vãn Ca, nhất định sẽ phủ nhận."
Tiểu Vũ kiên trì đứng về phía Mộ Thừa Huyền, trái lại hỏi Kiều Tư Nam: "Kiều thiếu gia, tôi thấy dựa vào quan hệ của anh và Mộ tiên sinh với Vãn Ca, chắc anh biết rõ quan hệ của hai người bọn họ đi, bọn họ là vợ chồng à?" . đam mỹ hài
Kiều Tư Nam không nói chuyện, hai tay đút túi, nhìn về phía cầu thang, gương mặt anh tuấn lộ ra sự phức tạp khó dò.
Lê Vãn Ca lên lầu, đi thẳng đến phòng của Tiểu Bao, ngồi bên mép giường, yên lặng nhìn cậu bé.
Tiều Bao ngủ rất say, gương mặt đáng yêu, khiến người ta có cảm giác thiên thần vô tội, nhin một lát trái tim liền tan chảy.
Nếu không phải cố kỵ hai đứa bé, có lẽ cô đã sớm đồng quy vu tận với Mộ Thừa Huyền rồi.
Giết hắn, hoặc là bị hắn giết, mọi chuyện sẽ xong hết!
"Con của chúng ta, rất đáng yêu có phải không?"
Không biết Mộ Thừa Huyền đã đi vào từ lúc nào, đứng sau lưng Lê Vãn Ca, khiến cho trước mặt của cô hiện lên một bóng người.
Sắc mặt của Lê Văn Ca hơi khựng lại, âm thầm nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Không phải con chúng ta, mà là con của tôi, có anh không có tôi, có tôi không có anh."
"Tôi biết cô hận tôi, nhưng cô không thể phủ nhận, nó chính là kết tinh của hai người chúng ta, nó có gen của cô cũng có gen của tôi."
Giọng nói Mộ Thừa Huyền trầm thấp, cánh tay dài giống như là một sợi dây thường, đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau lưng.
Hành động thân mật bất thinh linh khiến chân tay Lê Vãn Ca luống cuống, da đầu tê dại, lắp bắp nói: "Mộ Thừa Huyền, anh muốn làm gì, thả tôi ra!"
"Tôi đột nhiên nghĩ tới, Tiểu Bao hoàn mỹ như vậy, mà chỉ có một đứa thì thật đáng tiếc, không bằng chúng ta..."
Hắn nói tà tử, thối hơi nóng trên cổ Lê Vãn Ca, môi mỏng dán bên tai cô, nóng bỏng nói: "Sinh thêm một Tiểu Bao nữa!"
Xem