Nghe vậy, Lê Vān Ca ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, tim đập chậm nửa nhịp.
Cô nhìn chăm chú vào một bên mặt hoàn mỹ đến cực hạn của hắn, suy nghĩ xem trong lời của hắn có mấy phần thật, mấy phần giả.
"Đinh!" Một tiếng, của thang máy mở ra.
Mộ Thừa Huyền vòng tay ra ôm cái eo thon thả như rắn nước của cô, ôm cô vào lòng dễ như trở bàn tay, cười xấu xa nói: "Choc tôi tức giận, thì phải nhận trừng phạt, cô đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tôi... Tôi đương nhiên đã chuẩn bị xong rồi."
Lê Vãn Ca cũng không ngại ngùng, sau khi cười quyến rũ một tiếng, liền rèn sắt khi còn nóng: "Nhưng mà, nếu Mộ tiên sinh đã thừa nhận anh đối với tôi là tình yêu chân thực thì chuyện sinh con kia có thể thương lượng rồi chứ?"
Mộ Thừa Huyền khác thường, vậy mà không có tức giận, dùng tay chỉ vào chóp mũi của cô, nói: "Người phụ nữ cô nha, bị ung thư rồi à, hai, ba câu cũng không rời được chuyện sinh con."
"Tôi yêu anh thực lòng mà anh cũng yêu tôi thực lòng, yêu thực lòng với yêu thực lòng, không sinh con thì rất khó để đi đến kết cục!"
Lê Vãn Ca khẽ nghiêng vào trong ngực hắn, nửa đùa nữa thật, lại một lần nữa lại dời khỏi đề tài này.
Lúc đầu, cũng không trông cậy hắn có thể nhả ra.
Dù sao, giữa bọn họ có rất nhiều khi mập mờ giống như đêm nay, nhưng mặc kệ mập mờ nhưng lại vẫn hờ những, tư duy của Mộ Thừa Huyền luôn luôn rất rõ ràng.
Chỉ cần nhắc đến chuyện sinh con, nhất định sẽ trở mặt không quen biết.
Một giây trước có bao nhiêu nhiệt tình thì một giây sao lại lạnh lùng đến mức vô tình.
"Được."
Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền trầm xuống, chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng, giọng nói không cao không thấp nhưng đủ để Lê Văn Ca nghe rõ.
Trong nháy mắt, cơ thể cô cứng đờ, không thể tin mà ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hỏi: "Anh... Anh nói cái gì?"
"Nếu như cô thật sự muốn sinh con cho tôi thì cũng chưa chắc là không thể."
Hắn thản nhiên nói.
Giọng nói đó, vẻ mặt đó, không giống như là đang nói đùa.
Lê Vãn Ca kích động đến mức sắp khóc, nắm lấy cổ tay của hắn, vẫn không dám tin tưởng, không dừng hỏi hắn để xác nhận lại: "Anh... Anh nói thật sao, anh thật sự đồng ý để tôi sinh một đứa à, không phải chỉ là vui vẻ nhất thời mà gạt tôi đó chứ?"
Nếu như Mộ Thừa Huyền nguyện ý chủ động phối hợp để cô sinh một đứa con, thì rất nhanh cô sẽ có thai, Hân Hân cũng sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Tất cả đều rất nhanh sẽ trở nên tốt hơn!
"Tôi có thể cho cô đứa bé, nhưng điều kiện trước tiên là Tiểu Bao đồng ý chấp nhận."
Mộ Thừa Huyền thu hết dáng vẻ Lê Vãn Ca vui vẻ vào trong đáy mắt, sắc mặt hình như lãnh đạm đi rất nhiều, nói: "Tôi đồng ý, tôi thực lòng yêu cô, nhưng Tiểu Bao là mạng của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không vì một người phụ nữa mà làm chuyện khiến nó đau lòng."
Hắn khiến Lê Văn Ca tỉnh lại từ trong mộng, trong nhảy mắt có cảm giác ngã từ đám mây vào vực sâu.
Đúng vậy, sao cô có thể quên còn cái cửa ải Tiểu Bao này chứ?
"Cho nên, thay vì tốn công sức trên người tôi thì không bằng quan tâm Tiểu Bao nhiều hơn đi, chỉ có nó chấp nhận cô, giữa tôi và cô mới có thể đâm hoa kết trái."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong câu đó, lãnh đạm buông Lê Văn Ca ra, nhiệt tình mới vừa nãy lại giống như thủy triều rút lui.
Sự tồn tại của Tiểu Bao, không chỉ khiến Lê Vãn Ca tỉnh lại từ trong mộng, mà cũng đã khiến Mộ Thừa Huyền tỉnh táo hơn.
Mới đột nhiên ý thức được mình đã vượt giới hạn quả nhiều đối với người phụ này, thực sự quá nguy hiểm mà!
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng đi phía trước, lặng lẽ dùng vân tay mở khóa cửa, Lê Văn Ca ôm Đoàn Tử, ủ rũ củi đầu đi theo sau lưng.
Hai người đều vì Tiểu Bao mà tâm sự nặng nề.
"Loảng xoảng!"
Ngay khi mở cửa, trong phòng tối đen như mực, âm thanh từ phòng ngủ truyền đến.
"Là ai?"
Dây thần kinh của Mộ Thừa Huyền lập tức căng cứng.
Đã giờ này thì người làm đã sớm rời đi rồi, trong phòng sẽ không có ai mới đúng.
Quay đầu, nhìn người phụ nữ sau lưng, cười như không cười, nói: "Chẳng lẽ cô thật sự giấu người đàn ông nào ở nhà sao?"
"Nói bậy cái gì đó, tôi nào có giấu người đàn ông nào."
Lê Văn Ca nói rất hùng hồn, lại ngăn không được có chút chột dạ.
Người khác thì không sợ, chỉ sợ lỡ như là Kiều Tư Nam hoặc Quý Minh Xuyên đột nhiên nấp vào trong nhà cô thì cho dù cô nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội này.
Dù sao, loại chuyện xông vào nhà dân như thế này, hai vị đó cũng không phải không làm được.
"Có giấu hay không thì chẳng phải xem là sẽ biết sao."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, bật đèn phòng khách lên.
Phòng khách rộng rãi, có vẻ hơi lộn xộn, trên bàn trà đầy đồ ăn vặt, hoa quả, sách vở rơi đầy trên mặt đất, đèn tín hiệu TV giống như cũng đang bật sáng.
Hắn đi qua sờ ra phía sau lưng TV, vẫn còn ấm.
Rõ ràng cho thấy mới nãy, trong phòng khách có người.
"Ha ha, sẽ không... không phải là thím Trương còn chưa tan làm đó chú?"
Lê Vãn Ca cười xấu hổ, ý muốn tự tử cũng có rồi.
Ông trời ạ, đừng nói thật sự là Kiều Tư Nam hoặc là Quý Minh Xuyên nha?
Cái nồi này, nếu muốn chụp lên thì cũng nặng quá nặng đi mà, lưng cô chịu không nổi đâu!
"Đi mở cửa."
Gương mặt anh tuấn của Mộ Thừa Huyền đã bao phủ một tầng sương lạnh, lạnh đến mức không còn nhìn ra bộ dáng gì.
Thử hỏi, ngay khi hắn tiễn cô về nhà mà trong nhà cô thì lại giấu một người đàn ông khác, thì có kết cục như thế nào?
Lê Vãn Ca nghĩ cũng không dám nghĩ, rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ.
"Khụ, khu, thím... thím Trương, thím ở bên trong à, tôi và Mộ tiên sinh đã về rồi, chuẩn bị đi vào đây!"
Cô gõ cửa, lề mà lề mề cũng không lập tức mở ra, tạm thời ra ám hiệu cho người bên trong.
Nếu như người ở bên trong là Quý Minh Xuyên thì cô không lo.
Dù sao Quý Minh Xuyên đến vô ảnh, đi vô tung, nhảy cửa sổ hay nhảy tưởng cũng không có gì đáng nói, cũng sẽ không bị bắt được.
Nhưng nếu người bên trong là Kiều Tư Nam, vậy thì liền khó rồi.
Chỉ cầu tên đó nguyện ý hạ mình, chịu chui vào gầm giường hay tủ quần áo, ít nhiều gì cũng thoát được một kiếp.
"Thím Trương là người có chùng mực, sẽ không vào lúc tan làm còn chưa đi, càng sẽ không như biết rõ chúng ta đang ở bên ngoài, mà vẫn trốn bên trong không chịu ra."
Mộ Thừa Huyền thực sự tức giận, sắc mặt lạnh lùng, một tay kéo Lê Vãn Ca lại chỗ mình, chất vấn: "Cô thật đúng là to gan mà, dám yêu đương vụng trộm dưới mí mắt Mộ Thừa Huyền tôi, thật sự cho rằng tôi sẽ bao dung cô vô hạn sao?"
"Tôi không có!"
Lê Vãn Ca nhìn hắn, khóc không ra nước mắt.
Nồi lớn từ trên trời rớt xuống, cô không biết nên giải thích như thế nào, nói năng lộn xộn: "Mộ tổng, tôi không có chán sống đi làm chuyện ngu ngốc này đâu... Nếu như tôi thật sự muốn vụng trộm cùng người đàn ông khác, cũng sẽ không vụng trộm ở chỗ này, tôi..."
"Cô nói cái gì?"
Sắc mặt hắn càng lạnh hơn, đôi mắt lộ ra ánh sáng muốn giết người.
Người phụ nữ này, có phải chán sống rồi hay không, lại còn thật sự muốn vụng trộm?
"Phi, phi, phi, ý tôi không phải như vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện làm chuyện bậy bạ với người đàn ông khác, tôi chỉ muốn nói cho anh biết là dựa vào trí thông minh của tôi, thì sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế này, cho nên..."
Lê Vãn Ca nuốt một ngụm nước miếng, đặt tay trên nắm đấm của, nói với hắn: "Cho nên, lỡ như trong phòng thật sự có đàn ông, vậy thì anh nhất định phải tin tưởng tôi, tôi vô tội, tôi hoàn toàn không hiểu rõ chuyện này."
"Hừ, nghe giọng điệu này của cô, hình như có vẻ cô rất hài lòng với trí thông minh của mình."
Mộ Thừa Huyền hừ lạnh một tiếng, độc miệng nói: "Dựa vào trí thông minh này của cô, vì muốn dẫn người ra mà ngay cả giả bộ mình bị bắt cóc cũng có thể nghĩ ra được, thì còn có chuyện ngu ngốc nào mà cô không làm được?"
Đang nói, nắm đấm cửa kia tự mình chuyển động.
Sau đó, cửa phòng ngủ bị người ở bên trong mở ra.
Xem