Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Có rất nghe lời, thay anh cởi áo khoác, lại mở từng cúc ảo của anh.
Mộ Thừa Huyền rất cao, cho dù cô mang giày cao gót nhưng đinh đầu cũng chỉ tới cằm anh,
Chiếc cằm lún phún râu của anh nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu cô, cảm giác ngứa ngứa, khiến ngón tay cô hơi run.
Nói không căng thẳng vậy là giả.
Chính vì căng thẳng cô mới cố tình nói những lời này, che giấu đi sự ngúc ngắc của cô.
"Thế sao?"
Mộ Thừa Huyền củi mắt, nóng bỏng giống như ngọn lửa, không bỏ sót bắt kỳ vẻ mặt nào của cô.
Sau đó anh đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay đang mở cúc áo của cô, cười như không cười: “Tôi cảng thích dàng vẻ không mặc quần áo của phụ nữ hơn, chi bằng cô cởi trước đi."
Mặt cô đỏ đến đau nhức, cúi đầu rất thấp, rất sợ anh phát hiện ra cô căng thắng.
Cô lúc trước sao không phát hiện ra, Mộ tổng giám đốc cao ngạo bạc tình đến mức gần như không gần nữ sắc vậy mà cũng có mặt tà ác như vậy?
Quả nhiên anh bẩm sinh giỏi ngụy trang, đóng cửa lại thì đều cùng một tính cả!
"Mộ tổng, há tất phải gấp như vậy chứ, anh có từng nghe câu nói gọi là "ôm lấy cây đàn tì bà che nửa mặt" chưa? Bất kỳ thử gì đều phải giữ một chút khoảng trống mới càng có mị lực hơn."
Cô như muốn lại như không mà vòng lấy cổ anh, cười rạng rỡ.
Nhìn có vẻ giống cự tuyệt nhưng đối với Mộ Thừa Huyền thì càng câu dẫn hon. "Cô nói đúng, so với việc cô tự cởi thì tôi tự cởi càng thú vị hơn."
Anh bế bổng cố lên, trực tiếp đặt xuống giường sau lưng, cơ thể cao lớn đè lên.
Lê Văn Ca nằm cứng đờ, không phản kháng, vi quá căng thắng mà cả quá trình đều không hô hấp, cũng không dám động đậy lung tung.
Trong trí nhớ, lần tiếp xúc thân mật duy nhất của bọn họ đã rất mơ hồ rồi. Năm đó, bố ruột dùng thủ đoạn hèn hạ mà đưa cô tới trên giường của người đàn ông này.
Ngoài cái "đau" khắc cốt đó thi cái duy nhất cô có thể nhớ được chính là cải ôm của anh.
Cái ôm của anh có tác dụng an ủi, có thể khiến cô không căng thẳng như vậy.
Lê Vãn Ca rất muốn tìm lại cảm giác đó, cánh tay thon dài theo bản năng mà ôm anh càng chặt hơn.
"Thành thục như vậy, xem ra cô và những người phụ nữ kia giống nhau, đều là vì tiền của tôi."
Phản ứng của cô khiến anh càng thêm ham muốn.
Nhưng trong đáy mắt sâu thẳm lại không che giấu sự khinh thường của anh đối với cô một chút nào.
Bàn tay lớn hơi thô ráp giống như trừng phạt mà di chuyển trên người cô một cách không tôn trong, đi xuống từng chút.
Hình như sờ phải thứ gì đó kỳ quái.
Khuôn mặt vốn bị dục vọng khống chế lập tức lạnh xuống.
"Lê Lạc An, cô chơi tôi?"
Mộ Thừa Huyền hung dữ mà trừng mắt với người phụ nữ dưới thân, giống như một con thú đi săn thất bại mà sắp bùng nổ. "Mộ tổng quên nói cho anh biết, hôm nay tôi tới kỳ sinh lý, tôi tưởng anh không bận tâm."
Cô bày ra vẻ mặt vô tội, trong lòng thầm thờ phào một hơi.
Cô liền biết, Mộ tổng giảm đốc ghét nhìn thấy máu, chắc chắn sẽ không tiếp tục.
"Cút!"
Hứng thú của anh liền biến mất, lạnh lùng đứng dậy, giống như đụng phải một chuyện gì đó ghê tởm vậy.
"Mộ tổng, anh đừng giận chử, hôm nay không được, nhưng có thể đợi mấy ngày nữa. Dù sao thì tôi đều là người của anh rồi, sớm hay muộn một chút thì có liên quan gì chứ?"
Lê Văn Ca xuống giường theo, vòng lấy tay anh mà lắc lư, giả vờ an ủi.
Chiêu hoãn binh này rất nguy hiệm
Chỉ cần bất cần một chút, chọc giận người này, nói không chừng sẽ thành công cốc.
Tay của cô đột nhiên bị anh hung dữ mà chặn lại.
"Cô cảm thấy, bộ dạng của tôi nhin rất ngốc, đúng không?"
"Mộ tổng, đau!"
Tay của cô giống như bị bẻ gãy vậy, đau đến mức rơi nước mắt.
Mộ Thừa Huyền giống như một con dã thú, thường ngày nhin thi anh tuấn tôn quý, nói không chừng lúc nào đó anh sẽ lật mặt, để lộ ra cải răng nanh đáng sợ.
"Cô tưởng mấy trò mèo này của cô tôi không nhìn ra sao? Năm lần bảy lượt câu đẫn tối, lại không để tôi có được."
Ảnh mắt anh càng lúc càng bén nhọn, càng lúc càng nguy hiểm, lực đạo càng mạnh: "Nói, cô rốt cuộc là ai, không ngừng tiếp cận tôi, có mục đích gì?"
"Tôi là sợ Mộ tổng có được rồi thì không trân quý nữa."
Cô nhịn đau, đáng thương nói: "Anh cũng biết, thứ càng dễ có được thì càng rẻ tiền."
Ví dụ như "Mộ phu nhân" trước.
"Vi đề bày tỏ thành ý của tôi, tôi đưa tới cho anh một thủ."
Cô rút tay minh ra khỏi tay anh, im lặng mở túi xách ra.
Mộ Thừa Huyền quan sát tất cả, cánh môi mỏng mim thành độ cong lạnh lùng
Người phụ nữ này, lại muốn giỏ trò gi?
"Anh xem xem, có thứ này rồi thì ngài vẫn cảm thấy tôi cố ý chơi anh nữa không?"
Lê Văn Ca lấy một tập văn kiện ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt anh.
"Hợp đồng ly hôn?"
Anh có chút bất ngờ, ánh mắt vốn lạnh lùng có thêm mấy phần hứng thú.
"Thật không giấu gi, từ lúc gặp được anh tôi mới biết, thích một người là tư vị gì, vì vậy tôi quả quyết đề nghị ly hôn với chồng tôi, tôi là thật lòng muốn ở cùng anh, anh không thể phụ lòng tấm chân thành của tôi dành cho anh đâu nhé."
Cô dốc hết dũng khí kéo lấy tay anh, bộ dạng yếu ớt vô tội, giống như một đóa hoa sen nở rộ.
Mấy lời này bản thân cô cũng cảm thấy buồn nôn.
Chỉ là mấy lời õng ẹo này rất có tác dụng với đàn ông nhi?
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền quả nhiên không giống với lúc nãy. Ánh mắt anh phức tạp mà nhìn cô, ngón tay dài nâng cằm cô lên, đánh giá tỉ mi.
Sau đó nở nụ cười lạnh: "Nóng vội như vậy sao?"
"Mộ tổng được hoan nghênh như vậy, nếu không vội, anh chạy mất thì làm sao?"
"Đúng là đủ hạ tiện!"
Ảnh mắt của anh càng lúc càng lạnh, tràn đầy vẻ khinh thường.
Người phụ nữ này, mức độ hư vinh tham lam vượt qua tường tượng của anh
Anh lại cảm thấy đáng thương thay cho người chồng tận tuy của cô.
Cuối cùng, Lê Vân Ca dựa vào mặt dày và tờ giấy ly hôn đó thành công ở lại Mộ gia.
"Nếu như cô đã ly hôn rồi vậy thì một minh tự do, sóm chút chuyển vào Mộ gia, thuận tiện chăm sóc cho Tiểu Bao, cũng thuận tiện chăm sóc tôi."
Trước khi Mộ Thừa Huyền rời khỏi khách sạn thì nói với cô như vậy:
Dù xem thường phụ nữ như cô nhưng không thể không thua nhận hứng thủ của anh đối với cô càng lúc càng đậm.
Đối với khát vọng của cô cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Ngày thứ hai.
Lê Vãn Ca mới sáng sớm đã xách hành lý tới Mộ gia.
"Ai bảo cô tới, mau cút cho tôi!"
Lương Ngọc Nghi nhìn thấy Lê Vân Ca và hành lý của cô liền tức điên. "Phu nhân. đây là đại thiếu gia đích thân dặn dò, vẫn xin bà đừng làm khó tôi."
Lão Vương tài xế có chút mất tự nhiên mà giải thích.
"Mẹ nuôi, Thừa Huyền bảo Lê tiểu thư ở lại chắc chắn có tính toán riêng, bất luận anh ấy làm gì thì con đều ủng hộ anh ấy."
Cố Mạn Mạn cười rất già, vẫy tay với Lê Vân Ca: "Lê tiểu thư, hoan nghênh cô, tôi lập tức bảo người dùng dọn phòng cho cô."
Dảng vẻ của nữ chủ nhân.