Ngay cả tự tử Lê Vãn Ca cũng nghĩ đến.
Rốt cuộc người đàn ông chó chết này muốn như thế nào?
"Đó chính là sức hấp dẫn của tôi có hạn, không mời được Quý Minh Xuyên đến, tôi đã chơi lớn như vậy rồi, mà người ta cũng không hiện thân, tôi có thể làm sao đây, nếu không thì anh chặt một cánh tay của tôi đi, thả hai người bọn họ ra, được rồi chứ?"
Cô không nhịn được mà gầm lên với Mộ Thừa Huyền.
"Cũng không phải không thể."
Hắn gật đầu, một chút ý đùa cũng không có.
Lê Vãn Ca còn chưa lên tiếng, A Cửu và Thập Nguyệt đã không nhịn nổi nữa.
"Không được, không được, nữ thần An An là hoàn mỹ nhất, sao có thể thiếu cánh tay cẳng chân chứ!"
"Chặt của tôi, chặt của tôi!"
Hai người vén tay áo lên, tranh nhau nói với Mộ Thừa Huyền.
Một màn này khiến hốc mắt Lê Văn Ca đỏ lên.
Cô nào có nghĩ đến, chẳng qua hai người này chỉ mới gặp một lần, ngay cả bạn cũng không tính, vậy mà lại nguyện ý vì cô mà dâng lên một cánh tay của mình.
Ngược lại là Mộ Thừa Huyền... Cô đã từng, cũng có thể liều mạng vì hắn, nhưng hắn lại khinh thường, không thèm quan tâm, còn hung hăng muốn lấy mạng cô.
Tính người ơi tính người à, chính là châm chọc, hoang đường như thế đó!
"Hai người đừng tranh nữa, tôi không đáng..."
Lê Vãn Ca nói với A Cửu và Thập Nguyệt.
"Dẫn đi."
Hình như Mộ Thừa Huyền cũng không có kiên nhẫn, nói với Giang Hải bên cạnh.
"Mộ Thừa Huyền, anh không thể làm vậy, tôi không cho phép anh làm hại họ!"
Lê Vãn Ca ngăn trước mặt A Cửu và Thập Nguyệt, giống như đang bảo vệ con mình.
"A, Mộ tổng, tha cho bọn tôi đi, tôi là lập trình viên, tôi không thể không có cánh tay mà!"
"Tôi là diễn viên, tôi cũng không thể không có cánh tay..."
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, đều là tiếng quỷ khóc sói gào của cả ba người.
Mộ Thừa Huyền cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị thủng rồi, không vui vuốt mày, nói với Giang Hải: "Dẫn đi, giao cho Tả Ương, cố gắng huấn luyện."
"Chuyện này."
Giang Hải có chút chần chờ, rồi lập tức gật đầu: "Đã rõ."
"Tả Ương là ai, là đao phủ chuyên môi thay anh chặt tay sao?"
Lê Văn Ca ngừng gào khóc, không hiểu, quay lại hỏi Mộ Thừa Huyền.
Nếu vậy thì người này cũng quá độc ác rồi, quá biến thái rồi!
Sắc mặt Mộ Thừa Huyền lạnh lùng, cũng không tính trả lời.
"Lê tiểu thư có chỗ không biết, Tả Ương chính là một trong các cận vệ của Mộ tổng."
Giang Hải giải thích.
"Cận vệ?"
Lê Vãn Ca nghe xong, càng mơ hồ: "Tại sao lại giao A Cửu với Thập Nguyệt cho cận vệ của anh ấy, cận vệ còn có nhiệm vụ chặt cánh tay à?"
"Ha ha, Lê tiểu thư thật hài hước."
Giang Hải nhịn không được mà bật cười, nhìn Mộ Thừa
Huyền một lát, mới cẩn thận từng li từng tý giải thích: "Thân thủ của Tả Ương bất phàm, người được anh ấy huấn luyện cũng đều trở thành cao thủ trong cao thủ, trước khi Mộ tổng biết cô bị trói, đã tìm người bảo vệ cho cô, vừa rồi anh ấy đã kiểm tra mức độ trung thành của hai người này đối với cô, là tuyệt đối trung thành, nếu giao cho Tả Ương huấn luyện nữa, thì nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn."
"Là... Là như thế phải không?"
Lúc này, Lê Vãn Ca sửng sốt.
Lượng thông tin quá lớn, trong lúc nhất thời cô khó mà tiêu hóa được.
Cả nửa ngay thì ra Mộ Thừa Huyền bạc tình bạc nghĩ, ý chí sắt đá là đang tìm bảo tiêu cho cô à?
"Đương nhiên là như thế rồi, Lê tiểu thư, cô sẽ không thật sự cho rằng Mộ tổng tàn bạo đến mức muốn cánh tay của một người chứ, anh ấy không ăn thịt người thì muốn lấy cánh tay làm cái gì, anh ấy đang đùa với cô thôi, thuận tiện thử nhân phẩm hai người này một chút..."
"Giang Hải, câm miệng!"
Mộ Thừa Huyền lạnh mặt, dữ dần quát lớn.
Giang Hải hậm hực cười với Lê Vãn Ca, không nói nữa, dẫn A Cửu và Thập Nguyệt đi.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên xe."
Mộ Thừa Huyền mặt lạnh như băng nói với Lê Vãn Ca, trực tiếp lên xe.
Cô chạy chậm đuổi theo, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hai người đều ngồi ghế sau, cô nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng hỏi hắn:
"Mộ tổng, lời Giang Hải là thật sao, anh... Thật ra anh muốn tìm bảo tiêu cho tôi sao?"
"Giả."
Mộ Thừa Huyền nhắm hai mắt dưỡng thần, môi mỏng có chút giật, giọng nói vẫn lạnh như trước.
Lê Văn Ca lập tức xì gọi, nắm chặt ngón tay, lặng lẽ hỏi: "Vậy anh là có ý gì, anh chuẩn xử lý A Cửu với Thập Nguyệt như thế nào?"
Thực ra cô cũng tự mình hiểu lấy, Mộ Thừa Huyền nhìn cô không vừa mắt như vậy, đề phòng cô mạnh mẽ như vậy, sao lại dụng tâm đổi xử với cô như vậy chứ?
"Không phải đã nói rồi sao, chặt cánh tay họ ra, nấu lên ăn" %3D
Mộ Thừa Huyền vẫn nhắm mắt như cũ, ngũ quan hoàn mỹ, nghiêm trang nói.
"Nhàm chán!"
Lê Vãn Ca nghe thấy hắn đang nói đùa, quay lưng đi, vẫn luôn vuốt lông mèo, không thèm phản ứng lại hắn nữa.
Người đàn ông này quả đáng ghét đi, liên tục nói đùa đều lạnh lùng như vậy.
"Cậu nhóc, mày ngoan ngoãn ở trong lòng tao, đừng cọ vào người nào đó nữa, người đó là một núi băng sống, coi chừng sẽ đông cứng mày đó!"
"Cô thật sự muốn nuôi con mèo này?"
Mộ Thừa Huyền giương mắt nhìn, nhìn con mèo đen trong lòng Lê Văn Ca, ánh mắt chuyên chú, lông mi thật dài, mặt mũi thâm thúy, khiến người ta rung động.
"Nuôi thì sao, đây là quyền lợi của tôi, anh đừng cản tôi."
Lê Vãn Ca ôm chặt con mèo đen vào lòng, giọng điệu rất kiên quyết.
Nghĩ lại lúc trước, mình có một con mèo màu lam nuôi từ nhỏ đến lớn, cùng cô ăn, cùng cô chơi, cùng cô ngủ, là người bạn tốt nhất của cô.
Cuối cùng lại bởi vì đến nhà Mộ Thừa Huyền mà chỉ có thể bị bắt buộc tách ra.
Bởi vì Mộ Thừa Huyền không thích động vật, đặc biệt là không thích mèo.
Giống như có thể hùa theo khẩu vị của hắn, cô lại hùa theo hắn, từ bỏ mèo.
Sau đó, mèo lam nhỏ quá nhớ cô, chạy ra khỏi nhà, sau đó chưa từng quay trởi lại...
Đây là một sự tổn thương mà Lê Văn Ca luôn giấu ở trong lòng, chưa từng nói với ai.
Bây giờ, tình cảnh này lại bày trước mặt Lê Vãn Ca một lần nữa, cô đã không phải Lê Vãn Ca trước đây, cô sẽ không ủy khuất chính mình, ủy khuất mèo con, để chấp nhận một tên đàn ông chó chết.
"Đã muốn nuôi thì cũng phải đặt cho nó cái tên chứ."
Mộ Thừa Huyền nhìn con mèo đó, nhàn nhạt mở miệng.
"Ách, anh... anh nói cái gì?"
Lúc đầu Lê Vãn Ca căn thẳng toàn thân, căn rắng nghiến lợi, đã chuẩn bị xong tinh thần ác chiến với hắn một trận.
"Cô có ý kiến gì không?"
Mộ Thừa Huyền hỏi Lê Văn Ca.
Sau đó. Sau đó duỗi cánh tay đẹp đẽ của hắn ra đặt trên đầu mèo con, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Trời ạ, anh vậy mà sờ nó?"
Lê Vãn Ca trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rớt ra.
Cái này... Cái này đúng là mẹ nó, thật sự gặp quỷ mà!
"Đại kinh tiểu quái (*)."
(*) Chuyện nhỏ mà làm quá
Mộ Thừa Huyền nguýt Lê Văn Ca, lại nói: "Không bằng gọi nó là Đoàn Tử đi, đầy thịt, rất thích hợp."
"Đoàn... Tử?"
Lê Văn Ca kinh ngạc nhìn hắn, hốc mắt không biết sao lại đỏ lên.
Bởi vì... con mèo cùng cô lớn lên từ nhỏ nhưng lại bị cô bỏ lại, cũng tên là Đoàn Tử.
"Biểu hiện cô là như thế nào, không thích cái tên Đoàn Tử này?"
Ảnh mắt Mộ Thừa Huyền nặng nề nhìn cô.
"Tôi..."
Lê Vãn Ca không khỏi có chút khẩn trương, không biết đây là trùng hợp hay là hắn phát hiện ra cái gì nên cố ý lấy cái tên này ra thăm dò cô?
Xem