Lê Vãn Ca bò từ dưới đất dậy, dùng điện thoại mở đèn pin lên, chiếu qua chỗ vừa phát ra âm thành, loáng thoáng thấy một cái bóng đen đang lắc lư, giống như còn phát ra ánh sáng xanh.
Cô lo sợ đi tới gần, muốn thấy rõ vật đó một chút, điện thoại vừa vặn tự động tắt nguồn vào thời điểm này.
Bên trong bóng tối, ánh sáng xanh kia còn lấp lóe.
"Ai... Ai ở đó?"
Cô nổi hết da gà lên, đứng cứng ngắt ở đó không dám bước lên trước, run rẩy hỏi bóng đen đó.
Bóng đen vẫn đứng ở đó, không có lên tiếng, chỉ là ánh sáng xanh kia càng thêm ấm trầm, đáng sợ.
Xung quanh tối đen như mực, ở nhà máy bỏ hoang này, rải rác máy móc đã sớm gì đến nổi không rõ hình dáng, tưởng thì đổ nát, màng nhện giăng khắp nơi... Hình ảnh đó muốn quỷ dị bao nhiêu thì quỷ dị bấy nhiêu.
Cmnn, sẽ không thật sự gặp quỷ chứ?
Vận mệnh cũng quá củ chuối đi.
Lê Văn Ca kêu rên trong lòng.
Mặc dù cô đã sớm đi qua địa ngục một lần, thấy lòng người còn độc ác, đáng sợ hơn so với ác quỷ.
Cuối cùng cô vẫn là một cô gái, cũng sẽ có lúc nhát gan, sao có thể thật sự không sợ hãi chứ...
"Quỷ, anh quỷ, tôi chỉ ngẫu nhiên đi tới chỗ này tôi, vô ý quấy rầy, đừng trách, đừng trách... Ngài nghỉ ngơi đi, tôi lập tức... lập tức rời đi!"
Lê Vãn Ca run rẩy vái chào bóng đen kia, cũng lười chờ Quý Minh Xuyên hiện thân, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ âm u, tà môn này.
Ai ngờ, ánh sáng xanh kia đột nhiên từ chỗ cao nhảy xuống đất, sau đó chậm rãi đi về phía cô.
"A, cứu mạng!"
Lê Vãn Ca cảm thấy tê dại cả da đầu, xoay người chạy thục mạng.
Mặc dù lòng người độc ác nhưng còn chú ý tới quan hệ nhân quả, còn quỷ... bị quỷ công kích thì chỉ có con đường chết!
"Quỷ... Anh quỷ, đừng giết tôi, tôi chưa từng làm việc trải với lương tâm, việc duy nhất trái với lương tâm chính là lừa gạt Mộ Thừa Huyền, đó là vì tôi... tôi muốn báo thủ thôi..."
Lê Vãn Ca vừa vắt chân lên cổ chạy, vừa kêu gào.
Thứ nhất vì để cho mình có thêm lòng dũng cảm, thứ hai cũng là vì hy vọng anh quỷ có thể nói đạo lý, oan có đầu, nợ có chủ, đừng bắt lấy người khác thế mạng!
Đang chạy về phía trước, bỗng nhiên động phải cái gì, khi tông vào khiến cả người đau nhức.
Giống như là một bức tường nhưng lại mềm hơn, ấm áp hơn một chút... A, CÓ vẻ như là một bức tường người, một bức tường người rất cường tráng.
"A, lại... lại là anh quỷ kia, a a a!"
Lê Vãn Ca gần như muốn hỏng rồi, hét thất thanh, đủ khiến xà nhà chấn động,
"Câm miệng, đừng hét!"
Giọng nam trầm thấp, mang theo chút phẫn nỗ và im lặng... Đúng là tiếng của Mộ Thừa Huyền.
"Một... ưm!"
Lê Văn Ca vừa định nói chuyện, một bàn tay to lớn liền che lấy miệng cô.
Cô muốn chạy trốn, cánh tay dài của hắn lại bá đạo ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.
Ngực của hắn, thật rộng rãi, thật ấm áp, có cảm giác thật an toàn.
Trong nhảy mắt liền không sợ gi nữa.
Bên trong bóng tôi, một tia sáng lóe lên.
Mộ Thừa Huyền một tay ôm eo Lê Vấn Ca, ôm chặt cô vào lòng mình, một tay khác đã không che miệng cô nữa thay vào đó giơ điện thoại lên, chiếu về phía trước dò xét.
"Meo!"
Một bóng đen dừng ngay trước chân bọn họ, đúng là một con mèo đen có đôi mắt màu xanh.
"Ôi, má ơi, thì ra là thằng nhóc này giả thần giả quỷ, hù
chết cục cưng rồi!"
Lê Vãn Ca vỗ ngực, thở dài một hơi, hai chân như muốn nhũn ra, cuối cùng cũng vẫn có thể miễn cưỡng đứng dậy.
"Không phải lá gan cô rất lớn sao, tội phạm biến thái dùng súng giết người còn không sợ, một con mèo thôi mà cũng sợ đến mức này."
Giọng Mộ Thừa Huyền vô tình nói, từ phía trên truyền xuống, không nặng không nhẹ, nghe không ra cảm xúc gì.
Lê Văn Ca ngẩng đầu, mượn ánh sáng của điện thoại nhìn vào hắn.
Gương mặt hoàn mỹ như được nặn ra của hắn, cho dù dưới ảnh sáng của điện thoại cũng đẹp muốn mạng.
Trái tim của cô lại nổi lên một tia gợn sóng, lại bị cô cưỡng chế đè nén.
"Sao có thể không sợ chứ, tôi cũng không phải là siêu nhân, còn tưởng thằng nhóc này là quỷ đó chứ.."
Lê Vãn Ca vẫn còn sợ hãi khi nhớ về cảnh tượng vừa rồi, bộ dạng cô kêu gào anh quỷ này anh quỷ kia quả thật quá hèn, nhưng cũng không cảm thấy mất mặt, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Quỷ mà, ai không sợ chứ!"
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền lạnh lùng.
"Anh đương nhiên không sợ, anh trâu bò như vậy, quỷ gặp còn phải sợ!"
"Tôi không sợ vì tôi không chột dạ giống như cô!"
Giọng nói của hắn đầy khinh miệt.
Lê Vãn Ca cắn răng, có chút không phục, nói: "Tôi, tôi chột dạ chỗ nào?"
"Chột dạ hay không, chính cô biết rõ nhất, không phải cũng đã gào ra hết rồi hay sao?"
Lê Vân Ca nhất thời sửng sốt.
Trong đầu nhanh chóng nhớ lại vừa rồi mình kêu gào cái gi?
Không đợi cô nhớ ra, ngón tay dài của hắn giống như ác ma mất khống chế, bóp lấy cổ cô.
"Lê Lạc An, cô quả nhiên lừa gạt tôi, cô nói cô muốn báo thù, trái lại nên nói cho tôi nghe một chút, giữa tôi và cô có thâm cừu đại hận gì?"
Hắn chất vấn bằng giọng nói lạnh như băng, còn có vẻ tàn nhẫn.
"Tôi..."
Lê Vãn Ca không thể nào trả lời được.
Dưới ảnh sáng điện thoại chói mắt, gương mặt hoàn mỹ của hắn dần dần trở nên vặn vẹo, mất không chế, còn đáng sợ hơn so với ma quỷ.
Nhưng mà, ngón tay dài đang bóp cổ cô, cũng không có dùng sức, chỉ là đang cầm, giống như đang cầm châu báu mình xem trọng nhất, cũng vừa giống như đang cầm đồ vật mình căm ghét nhất.
"Một ngày nào đó, tôi sẽ biết rốt cuộc cô hận tôi vì cái gì."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nặng nề nói xong câu đó, buông lỏng tay đang bóp cổ cô.
"Đúng vậy, một ngày nào đó, anh sẽ biết."
Lê Vãn Ca vuốt cổ mình, cười lạnh, ánh mắt buồn bã, nói.
Trong một khoảnh khắc nháy mắt như vậy, cô không muốn ngụy trang nữa.
Cô muốn nói cho Mộ Thừa Huyền biết cô chính là người vợ mà hắn tàn nhẫn thiêu chết, cô đã trở về để báo thù...
"Trở về đi, chỗ này lạnh."
Mộ Thừa Huyền không tiếp tục truy cứu nữa, sau khi lãnh đạm nói xong, xoay người đi ra khỏi nhà máy, chỉ để lại cho cô bóng lưng lạnh lùng, thắng tắp.
Bóng lưng này tràn đầy xa cách.
Lê Văn Ca do dự một, hai giây, cũng đi theo.
Ai ngờ cô vừa xê dịch bước chân, có một thứ gì đó nóng hỏi xoay quanh bên chân cô.
"Meo!"
Con mèo đen kia giống như một đứa bé phát ra âm thành làm nũng, đầu lông xù cọ qua co lại bắp chân cô.
Lê Văn Ca nhanh chóng bước ra khỏi nhà máy, con mèo đen kia một tấc cũng không rời, giống như đã nhận cô làm chủ.
"Con mèo này giống như người vậy, rất tà tính."
Mộ Thừa Huyền đứng bên ngoài nhà máy, dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá con mèo đó.
"Như vậy đi, tôi phải dẫn nó về."
Lê Văn Ca ngồi xổm xuống, thích thú vuốt lông của đứa nhóc này, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Muốn về nhà cùng tôi không, nhóc con?"
"Meo! Meo!"
Mèo đen giống như hiểu cô nói gì, tiếng kêu cũng rất vui vẻ, nhiệt tình.
"..."
Mộ Thừa Huyền không nói gì thêm nữa, con ngươi thâm thủy nhìn cô xuất thần.
"Mộ tổng, hai người đó đã bị chúng tôi bắt được, có muốn dẫn tới cho ngài thẩm vấn hay không?"
Giang Hải đi lên trước, đến bên cạnh hắn nói.
Lê Văn Ca ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, cách nhà máy không xa, đã bị rất nhiều người cùng xe bao vây ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Xem