Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 146: Mộ thừa huyền bị cho đội nón xanh



Kiều Tư Nam nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, thu lại thái độ đùa giỡn, giọng nói nặng nề: "Yên tâm đi, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất để chạy tới thành phố C."

Hắn không có nói láo, một đường vẫn luôn nhấn chân ga, chạy giống như xe đua, không đến năm tiếng đồng hồ đã chạy đến thành phố C.

Thành phố C không giống với Thành Bắc là thành phố vùng duyên hải, nó là thành phố nội địa điển hình, trình độ phát triển thua xa Thành Bắc, nhưng tổng thể thì cũng được xem là tốt.

Trời đã tối, ở thành phố xa hoa tráng lệ thì buổi tối còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.

Kiều Tư Nam dừng xe ở cửa một tiệm lẩu, sau khi nghe điện thoại, nói với Lê Vãn Ca: "Xuống xe đi, anh ta đã đợi trong phòng rồi."

Lê Vãn Ca gật đầu, hít một hơi thật sâu, xuống xe đi sau Kiều Tư Nam, đi vào phòng VIP của tiệm lẩu.

"Kiều nhị gia, cuối cùng cũng đã chờ được ngài, bạn của tôi còn cưoi tôi, nói ngài là thiếu gia cao cao tại thượng như vậy sao có thể gặp một kẻ tôm tép như tôi chứ, khẳng định là tôi nói đùa, lúc này ngài đến rồi, tôi có thể đi khoe khoang rồi."

Trong phòng đã có một người đàn ông trung niên da mặt hồng hào, rất ân cần với Kiều Tư Nam.

Lê Vãn Ca cần thận quan sát người đàn ông đó, trong lòng nói thầm: Lời nói của một ông chú béo thì có thể tin được sao?

"Ngôi đi, ngôi đi, phục vụ, có thể bưng đồ ăn lên rồi."

Người đàn ông trung nhiên thét lên với phục vụ ở ngoài của.

"Đúng rồi, vị này là chị dâu đi, ngài muốn ăn lẩu uyên ương hay là lẩu ớt không?"

Người đàn ông trung niên hỏi như rất quen thân với Lê Vãn Ca.

"Tôi muốn..."

Lê Vãn Ca chuẩn bị trả lời, Kiều Tư Nam không nhanh không chậm nói: "Lầu uyên ương đi... Cô ấy không ăn cay được, ăn cay thì sẽ nổi mẫn, chảy nước mắt, dùng canh cà chua đi, cô ấy thích ăn vị chua ngọt."

"Sao anh biết tôi ăn cay sẽ nổi mẫn, còn có... còn có tôi thích vị chua ngọt."

Lê Vãn Ca rất kinh ngạc nhìn người đàn ông đang chuyên tâm gọi món ngồi bên cạnh mình.

"Bởi vì tôi để ý cô!"

Kiều Tư Nam khép menu lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang sáng lên của cô, cười xấu xa, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là fan trung thành của cô."

"Vậy fan hâm mộ như anh đúng là rất đủ tư cách."

Con mắt của Lê Văn Ca có hơi ướt.

Kiều Tư Nam là người đàn ông thứ ba biết khẩu vị của cô ngoài trừ cha và anh trai.

Nói không có chút cảm động nào là giả.

Từ nhỏ đến lớn cô chỉ thích ăn những món chua ngọt, không ăn cay được.

Không khéo là Mộ Thừa Huyền rất thích ăn cay.

Thế là cô vì phải hùa theo khẩu vị của hắn, ép buộc mình phải ăn cay, mỗi lần đều nước mặt đầy mặt, còn bị hắn ghét bỏ.

Mấy năm nay, cô gần như không động vào đồ ăn cay, cũng không còn vì cay mà bị dị ứng hay khóc nữa.

Ha ha, cảm giác không khóc thật sự rất tốt.

Người đàn ông trung niên kia vẻ mặt khôn khéo, vừa đi vừa quan sát Lê Văn Ca và Kiều Tư Nam, cố ý dùng giọng lấy lòng, nói: "Kiều nhị gia, ngài đối xử với chị dâu thật là tốt quả đi, ai cũng nói ngài là lãng tử đa tình, nhưng tôi thấy anh rõ ràng là thâm tình mà, là một người đàn ông rất thâm tình nha!"

Kiều Tư Nam im lặng liếc nhìn, giống như nhật hạt sạn trong củ lạc, ném tới trên mặt người đàn ông, nói: "Nên nói thì nói, không nên nói thì nói ít lại."

"Khụ, khu, đã hiểu."

Người đàn ông nhìn Lê Vãn Ca đang giữ im lặng bên cạnh Kiều Tư Nam, bắt đầu nói: "Thực ra hai người tìm tôi để nghe ngóng về chuyện Cố Thiên Thiên là tìm đúng người rồi, năm đó tôi và cô ta là bạn cùng bàn từ tiểu học đến cấp ba, sáu người chúng tôi có quan hệ vô cùng tốt."

"Không ai quan tâm đến anh và Cố Thiên Thiên có quan hệ tốt như thế nào đâu, dù sao cô ta cũng là người chết rồi, tôi muốn biết là vì sao cô ta lại chết!"

Kiều Tư Nam không kiên nhẫn thúc giục.

Hắn biết, đây mới là điều Lê Vãn Ca muốn biết nhất.

"Chuyện này... Năm đó Kiều nhị thiếu gia anh không đọc tin tức sao, là vợ của Mộ đại tổng tài giết cô ta, còn giết bằng cách cắt yết hầu, rồi bị cảnh sát bắt giữ tại chỗ, người phụ nữ này, cmn quá ác độc rồi, tôi mà gặp được cô ấy, khẳng định sẽ đánh chết cô ấy!"

Người đàn ông trung niên cắn răng mắng.

Trên gương mặt đầy dối trá khéo đưa đẩy kia, rốt cuộc cũng có một chút cảm xúc chân thật,

Xem ra, ông ta thật sự không có nói láo, quan hệ của ông ta với Cố Thiên quả thật rất thân.

Lê Vãn Ca củi thấp đầu, nhìn chén sứ trắng trước mặt, yên lặng nắm chặt tay.

Cho dù đã nhiều năm như vậy, nhưng khi đối diện với mấy lời chửi bởi, quyền rủa, cô vẫn không thể thờ ơ được.

Nhưng hiện tại cô là hồ lô bị bịt miệng, không thể nào tự mình giải thích.

Đội cái tội danh "tội phạm giết người", cô chính là con chuột chạy qua đường ai ai cũng muốn đuổi đánh, cơ bản không thể bước ra ngoài ánh sáng!

"Cmn tôi thật không hiểu sao, một người phụ nữ có thể ác độc đến mức độ như vậy, nghe nói Cố Thiên Thiên nhà chúng tôi còn là bạn bè tốt của cô ấy thời đại học nữa đó, vậy mà cô ấy có thể ra tay được, tôi thật sự muốn đánh chết cô ấy, tôi."

"Trước khi đánh chết cô ấy, tôi đánh chết ông có được hay không?"

Kiều Tư Nam lạnh mặt cắt ngang lời nói của người đàn ông.

Đồng thời, hắn gắp một miếng khoai trong nồi canh cà chua ra cho Lê Vãn Ca, cố ý nói: "Chắc em cảm thấy bọn anh nói chuyện quả nhằm chán, nếu chán thì ăn nhiều một chút."

"Ừ, rất nhàm chán, tôi cũng không biết Cổ Thiên Thiên là ai, hai người cứ trò chuyện đi, đừng để ý tới em, em cứ lo ăn là được."

Lê Vãn Ca hiểu ý của Kiều Tư Nam, cũng cố ý bày ra vẻ không hứng thú lắm.

Đối với người đàn ông thì hiện tại cô chỉ là người bạn gái đi theo Kiều Tư Nam mà thôi, không có bất kỳ quan hệ nào tới vụ án mưu sát bọn họ nói.

"Kiều nhị thiếu, tôi biết anh là bạn bè của anh Khôn, mà tôi toàn là do anh Khôn bảo vệ, cho nên có mấy lời, tôi chỉ sẽ nói cho anh biết, sẽ không nói cho người khác, hy vọng anh cũng có thế giúp tôi giữ bí mật này, dù sao... Thiên Thiên đã chết rồi, tôi không muốn làm bần thanh danh của cô ta."

Người đàn ông thần thần bí bị nói.

"Anh biết cái gì thì nói cho tôi biết, chắc anh Khôn các anh cũng đã nhắc nhở anh, hiện tại tôi đang đấu với Mộ Thừa Huyền, Cổ Thiên Thiên lại là người phụ nữ anh ta yêu nhất, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng."

"Hiểu, tôi hiểu mà!"

Người đàn ông trung niên cười sáng lạn, nhìn Lê Vãn Ca một cái.

Thấy cô chỉ ngơ ngác nhìn nổi lầu, hoàn toàn không hứng thú với cuộc đối thoại của bọn họ, mới yên tâm nói: "Trước khi Thiên Thiên bị người phụ nữ độc ác kia giết, thực ra cô ta mới làm cuộc phẫu thuật nạo phá thai, hình như cuộc phẫu thật không phải rất thành công, còn để lại di chứng."

"Phẫu thuật nạo phá thai?"

Kiều Tư Nam ngần người hai giây, lập tức chế giễu: "Không phải của Mộ Thừa Huyền à?"

Trong lòng Lê Vãn Ca cả kinh, nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi nào, tiếp tục lục tìm trong nồi lẩu, giống như cái gì cũng không nghe được.

"Nếu là Mộ Thừa Huyền, sao Thiên Thiên lại phá chứ, Mộ đại tổng tài cũng sẽ không để cô ta phá thai... Đứa bé kia vừa lúc không phải của Mộ tổng nên cô ta mới vội vàng đi phá."

Người đàn ông trung niên nói đến đây, đỡ chán, vô cùng cảm khác, nói: "Tôi thật muốn nói Thiên Thiên thật sự quá tham rồi, có Mộ tổng còn chưa đủ, còn muốn làm loạn với người đàn ông khác..."

"Ha ha, nói như vậy, Mộ Thừa Huyền bị cho đội nói xanh rồi?"

Kiều Tư Nam cả kinh nhíu mày, cười trên nỗi đau của người khác, nói.

Xem

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv