"Cô biết ông ta là Quý Minh Xuyên?"
Mộ Thừa Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.
Quý Minh Xuyên luôn làm việc khiêm tốn, không tùy tiện để lộ danh tính của mình, vi sao người phụ nữ này lại biết thân phận của ông ta?
"Lúc đầu không biết, tôi mà biết thi cũng không dám chọc vào, đây là điện chủ Võ Thần Điện đó, Tam Đao là chiến thần siêu cấp có thể lấy mạng bất kỳ kẻ nào..."
Lê Văn Ca cảm khải vô cùng, khi nhắc tới cải tên này, trong lòng còn sợ hãi.
Đến bây giờ còn chưa dám tin, vừa rồi cô lại ở chung với một nhân vật lớn một lúc lâu như vậy, còn có thể bình yên vô sự như thế, ai dám nói không phải phúc lớn mạng lớn chứ?
"Nhưng mà sau đó ông ta tự giới thiệu, nói ông ta tên Quý Minh Xuyên, cụ thể là thật hay giả, cũng chưa biết."
"Tự mình giới thiệu?"
Mộ Thừa Huyền nghe cô giải thích, ảnh mất trở nên phức tạp hơn, lạnh lùng nói: "Xem ra, cô và vị Quý gia này ở chung với nhau chắc hẳn rất vui đi?"
"Cũng không thể nói là vui..."
Lê Văn Ca gãi đầu, cũng không dám trèo kéo quan hệ với Quý gia, nói: "Chỉ là tôi cảm thấy, nếu như người đó thực sự là ông ta, lời đồn bên ngoài cũng quá ác ý đi, ông ta không phải người xấu, cũng không có đáng sợ như vậy, không phải là loại đại ma vương gặp người liền giết, trái lại tôi cảm thấy tính cách cũng không tệ lắm, rất thẳng thắn, nhưng mà hình như không có bạn bè nào, chắc là rất cô đơn đi!"
"Ha ha, mới bao lâu mà cô đã móc tim móc phổi ra cho người ta rồi, bộ dáng như gặp được tri âm tri kỷ, tôi nên nói Quý Minh Xuyên lợi hại, hai là Lê Lạc An cô lợi hại đây?"
Ånh mắt Mộ Thừa Huyền trở nên lạnh hơn, lại bắt đầu âm dương quái khi.
"Tôi đâu có móc tim móc phối cho người ta, chỉ ăn ngay nói thật thôi må, vốn dĩ ông ta không đáng sợ như vậy!".
Lê Vân Ca nhịn không được hơi nhếch miệng lên, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng quá hẹp hỏi rồi, rõ ràng cô đánh giá rất khách quan mà.
Cô vươn tay, vỗ bả vai hắn, nói: "Đương nhiên, tôi biết anh sợ hãi trong lòng, dù sao vị này quả thực là một người không thể chọc vào."
"Mộ Thừa Huyền tôi, chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
"Vậy anh có địch ý lớn như vậy đối với ông ta làm gi?".
"Tôi chỉ không hy vọng một đứa ngốc bị ông ta làm hại."
"Một đứa ngốc?"
Lê Văn Ca nhíu mày, nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được "một đứa ngốc" kia là ai.
Tạm thời cho rằng "một đứa ngốc” kia chính là Mộ Thừa Huyền.
Nhớ tới lời mà Quý Minh Xuyên muốn cô chuyển cho Mộ Thừa Huyền liền do dự... có nên nói ra hay không?
Dù sao, cô cũng không thể xác định, rốt cuộc Quỷ Minh Xuyên muốn đầu của hẳn là đùa giỡn hay là sự thật.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nhắc nhở hắn: "Anh nói đúng, tôi không thể chọc vào Quý gia, anh cũng không nên chọc vào, sau này, vẫn nên cách xa ông ta ra, càng xa càng tốt." Cô đã đồng ý với Quý Minh Xuyên, khi nào có thời gian sẽ dẫn ông ta đi dạo Bắc Thành.
Nhưng bây giờ, xem ra chỉ có thể nuốt lời mà thôi.
Dù sao, cô vẫn luôn mang mặt nạ, Quý Minh Xuyên cũng không biết cô là ai, cô chơi xấu thì ông ta cũng không thể làm gi được cô.
"Muộn rồi, lên xe về nhà."
Mộ Thừa Huyền không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, xoay người lên xe.
Lê Văn Ca cũng đi theo,
Xe chạy dưới màn đêm, chạy về phía Mộ trạch.
"Anh cứ như vậy mả xuất viện sao?"
Lê Văn Ca tò mò hỏi.
"Tôi đã sớm xuất viện rồi."
Mộ Thừa Huyền bình tĩnh trả lời.
"Nhưng mà..."
Lê Văn Ca cần môi, yếu ớt nói: "Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Tư Nam còn chưa để lộ ai là phản đồ của Mộ thị, nếu anh không quấy rối, anh ta đã nhảy cùng tôi rồi, có lẽ sẽ nói cho tôi biết là ai."
"Nếu tôi không xuất hiện, đêm nay cô và anh ta, một người vũ vương, một người vũ hậu, có phải đã chuẩn bị tiếp tục đi tăng hai ở phòng tổng thống của khách sạn suối nước nóng Quân Hào hay không?"
Mộ Thừa Huyền lái xe, ánh mắt nhìn về phía trước giọng điệu rất không vui.
Lê Văn Ca im lặng.
Mộ đại tổng tài lại bắt đầu âm dương quải khi rồi.
"Không trả lời, chinh là đồng ý.
Mộ Thừa Huyền nắm chặt vô-lăng, lạnh lùng nói: "Về nhà tôi phải trừng phạt cô mới được!"
"Trừng phạt tôi?"
Lê Văn Ca quay đầu, nhìn dung nhan lạnh như băng của hắn, có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Cô đã làm gì sai, cô chỉ dựa theo yêu cầu của hắn, đi làm nhiệm vụ thôi mà, hắn dựa vào cái gì mà bảo vì không hoàn thành nhiệm vụ nên sẽ trừng phạt cô?
Còn chưa kịp tranh cãi lại, xe đã tới Mộ trạch.
Lê Vân Ca nhin căn biệt thự quen thuộc này, tâm trạng lập tức trở nên nặng nề.
Từ ngày hôm đó, sau khi Tiểu Bao và cô tan rã trong không vui, hai người chưa từng gặp mặt nhau.
Thứ nhất, cô không có tinh thần chủ ý đến Tiểu Bao,
Thứ hai, có không có dũng khí đối mặt với Tiểu Bao.
Vừa nghĩ tới Tiểu Bao, nhìn cô bằng cặp mắt chán ghét, bộ dáng xem như cô là kẻ thủ, trái tim liền đau nhức,
Cố Mạn Mạn, người phụ nữ mồm mép lung tung này, đều là do cô ta làm hại.
Vừa nghĩ tới cô ta, thì cơn giận lại bùng phát, rất muốn tìm cơ hội, cắt đầu lưỡi của cô ta đi.
"Còn đứng đây làm gì, đi vào di!"
Mộ Thừa Huyền ra lệnh với Lê Vãn Ca còn đứng tại chỗ.
"Daddy, daddy về rồi, tốt quá rồi!"
Mộ Tiểu Bao ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách chơi rubik, nhìn thấy Mộ Thừa Huyền vào của, liền vui vẻ lao đến.
Trong phòng khách, còn có Lương Ngọc Nghi và Cố Mạn Mạn, hai người đang xem một bộ phim đang hot, khung cảnh rất ấm áp,
"Thủa Huyền, con xuất viện, sao không nói với chúng ta một tiếng?"
Lương Ngọc Nghi nhìn thấy con trai mình bình yên vô sự trở về, đầu tiên là rất vui mừng, rất kích động, nhưng vừa nhìn thấy Lê Vân Ca đứng ở cửa, lập tức đen mặt: "Con còn dây dưa với ngôi sao chổi này sao, bài học lần này chưa đủ lớn à?"
"Không phải con đã nói rồi sao, bởi vì cô ấy mà con bị thưởng, cô ấy phải phụ trách tới cùng, đương nhiên phải cùng trở về với con, làm người hầu hạ con."
Mộ Thừa Huyền nghiêm túc nói.
Lương Ngọc Nghi bị lời nói ngụy biện này chọc giận, nhung sợ sẽ kích thích đến đứa con trai vừa mới khỏi bệnh, nên dứt khoát mặc kệ, đi về lại ghế sô-pha, tức giận nói: "Con muốn bảo vệ cô ấy thi bảo vệ cô ấy đi, một ngày nào đó con sẽ hối hận."
"Mẹ Lương, mẹ đừng tức giận, chắc Lê tiểu thư đã biết sai rồi, chúng ta phải bao dung cho cô ấy thôi."
Cổ Mạn Mạn giả bộ giải hòa.
"Bao dung?"
Lương Ngọc Nghi khịt mũi coi thường, nói: "Cô ấy xém chút nữa hại chết con trai mẹ, sao mẹ có thể bao dung được, mẹ không lấy mạng cô ấy, đã rất nhân từ rồi."
"Mộ phu nhân, chuyện Mộ tiên sinh bị thương, tôi rất xin lỗi, tôi cũng biết, tôi không có tư cách bước vào Mộ gia rửa bước."
Lê Vãn Ca cúi đầu, xin lỗi một lần nữa, người còn đúng ngoài cua, bày ra dáng vẻ mặc đánh mặc chủi.
Mộ Thừa Huyền nhìn bộ dạng này của cô, có chút đau lòng, nói: "Được rồi, cô lên lầu rửa mặt, nghỉ ngơi trước đi."
Lê Văn Ca không nói lời nào, cũng không vào nhà.
"Tiểu Bao, kéo cô ấy vào."
Mộ Thừa Huyền biết rõ tính cách bướng bỉnh của cô, buông con trai trong lòng ra, ra lệnh.
"Con không muốn!"
Mộ Tiểu Lê Văn Ca. quay đầu đi, đưa lưng về phía của, cũng không thèm nhin
"Vi sao không muốn, không phải bình thường con thich dinh lấy cô ấy nhất sao?"
"Bình thường là bình thường, bây giờ là bây giờ."
Cậu bé bướng bình giống như Lê Văn Ca, chu môi, nói: "Mami Tiểu Bao đã chết rồi, sau này không nhận mami loạn nữa, Tiểu Bao chi cần daddy là đủ rồi!"
Xem