"Câm miệng!"
Mộ Thừa Huyền tức giận quát lên, ảnh mắt giống như dã thú sắp mất kiểm soát, vô cũng đảng sợ. Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, giống như vài phút sau sẽ bùng nổ.
Mộ Thừa Phong nuốt nước miếng, thật cẩn thận lui về phía sau hai bước, lại tiếp tục tìm đường chết mà nói: "Anh, anh đừng vì quá xấu hổ mà giận dữ như vậy, cử thừa nhận minh yêu một người mà mình sẽ không yêu đi, chuyện đó cũng không có gi là đáng xấu hổ, đó là dấu hiệu của sự trường thành."
"Mộ Phong, có phải em quả rành phải không, nếu đã như vậy, việc kinh doanh ở Guinea (*), em tự mình đến đỏ một chuyển đi."
(*) Guinea: Cộng hòa Guinea (Ghi-nê), trước đây quốc gia này được biết với cái tên Guinée thuộc Pháp (Guinée française), nằm ở Tây Phi, tiếp giáp biển Bắc Đại Tây Dương, nằm giữa Guinea-Bissau và Sierra Leone.
Mộ Thừa Huyền xuống giường, đi từng bước về phía Mộ Thừa Phong, ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói.
"Đừng tới đây, anh... Anh đừng tới đây, anh lại tới đây, em sẽ kêu người..."
Mộ Thừa Phong sợ hãi lùi lại, sau đó lôi kéo Lê Văn Ca đang đứng ở bên cạnh, kẹp cô ở giữa hắn và Mộ Thừa Huyền.
"Anh, hãy dũng cảm lên, thừa nhận tình cảm của mình với chị dâu, cũng để nữ thần An An người ta hết hy vọng đối với anh..."
Người đàn ông nắm lấy vạt áo của Lê Văn Ca, giống như đang nói với Mộ Thừa Huyền, lại tựa như đang nói với Lê Văn Ca: "Chị dâu trước kia của tôi rất tốt, người phụ nữ đó chắc từ trên trời rơi xuống, nên trên đời này ít người thấy được, không phải người nào cũng có thể bắt chước, dùng âm mưu thủ đoạn mua chút đồ ăn ngon là có thể tùy tiện thay thế được!"
"Mộ Thừa Phong, anh thấy em là không muốn sống nữa rồi."
Mộ Thừa Huyền thật sự không thể nhịn được nữa, nắm chặt tay thành quyền vòng qua vai của Lê Văn Ca, đấm mạnh về phía Mộ Thừa Phong đang tìm đường chết.
"An An nữ thần, mau cứu mạng, cô nhất định phải cứu tôi!"
Mộ Thừa Phong củi đầu ở sau lưng Lê Vãn Ca, né tránh bằng nhiều cách khác nhau, di chuyển một cách linh hoạt,
Hai người đàn ông to lớn, cao khoảng một mét tảm gắn một mét chin, giống như hai ngọn núi lớn, chấn Lê Vãn Ca suýt nữa không thở nổi.
"Được rồi, hai người các anh là trẻ con sao, đùa giỡn đủ chua, mau dừng lại đi!"
Người phụ nữ nãy giờ vẫn luôn im lặng, lên tiếng.
Ở ngoài đường, hai người rõ ràng là những người đàn ông thành đạt, đẹp trai, giàu có, khiến hàng ngàn phụ nữ phải hâm mộ, hò hét, kết quả khi đóng cửa lại, chính là hai tên học sinh tiểu học ngây thơ nhằm chân, hiện tại cô cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Hai người cuối cùng cũng đánh nhau đủ rồi, Mộ Thửa Phong ngồi sang một bên, hai chân bắt chéo đung đưa suy nghĩ, tươi cười quay qua nói với Lê Văn Ca: "An An nữ thần, tôi vừa nói như vậy, cô sẽ không tức giận đúng không?"
"Nói cái gì?"
"Nói về chuyện cô không bao giờ có thể thay thế chị dâu cũ của tôi đấy!"
Mộ Thừa Phong trông có vẻ hòa nhã thân thiện, nhưng thực chất mỗi lời nói đều là một nhát dao đâm vào lòng của người phụ nữ, là điển hình của mặt cop cười (*).
(*) R Tiểu diện hổ: mặt cop cười, thường dùng để chỉ những người nham hiểm, người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác
Hắn rất bảo vệ chị dâu cũ của minh.
Ở trong mắt hắn, Lê Văn Ca chính là một kẻ xâm nhập, cho dù cô có cư xử tốt đến đâu cũng không thể so với một sợi tóc của chị dâu cũ của hắn.
"Có gì mà tức giận..."
Lê Văn Ca cúi đầu cười cười, uu nhã uống một chút nước, nói: "Sở dĩ Mộ tiên sinh thu hút tôi là bởi vì anh ấy có tình có nghĩa, có tình cảm sâu đậm với vợ cũ của anh ấy, làm cho mọi người cảm động, nếu có thể dễ dàng bị thay thế như vậy, ngược lại sẽ không có giá trị gì."
"Tôi nói lại một lần nữa, tôi với người phụ nữ đó không có tình cảm nào hết, tôi đối với cô ấy chỉ có thù hận!"
Mộ Thừa Huyền nắm chặt tay, lạnh giọng phủ nhận.
"Ả, tôi biết rồi, gay kín, tôi hiểu mà, không cần giải thích."
Mộ Thừa Phong nặng nề gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Mộ Thừa Huyền: "..."
Lê Văn Ca không có hứng thú với cuộc cãi vã giữa hai tên học sinh tiểu học ngây thơ này.
Cũng giống như, cô không quan tâm đến việc Mộ Thừa Huyền có tình cảm với cô trong quả khứ hay không.
"Nếu không có việc gì nữa thi tôi về trước đây, Chiều nay tôi phải tham gia một sự kiện trang sức."
Lê Vân Ca đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lịch làm việc mỗi ngày của cô được anh trai sắp xếp dày đặc, hiện tại, ngoại trừ Tôn Hiểu Hiều thì cô chính là nữ diễn viên hot nhất trong giới giải tri.
Mặc dù lịch trình tràn đầy như vậy nhưng cô cũng sẽ rút một chút thời gian trong ngày để tìm kiếm những món ngon ở Bắc Thành cho Mộ Thừa Huyền, tự minh xếp hàng để mua cho hắn.
Do đó, cô thường xuyên bị paparazzi chụp được, buổi sáng cô có thể ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy để dự một cuộc họp báo cao cấp thì buổi trưa cô lại đang xếp hàng tại một phố ẩm thực nào đó cùng các bác trai, bảc gái để tranh giành mua đồ ăn, cảnh tượng trái ngược như vậy khiến cho thiết lập hình ảnh của cô cực kỳ đáng yêu, hấp dẫn thêm nhiều fan hâm mộ, càng thêm nổi tiếng.
"Đừng đi vội như vậy, nữ thần An An..."
Mộ Thừa Phong bày ra bộ dạng lưu luyến không rời nói: "Hiện tại cô nổi tiếng như thế, muốn gặp cô một chút cũng quả khó khăn, cô ở lại tâm sự với chúng tôi một chút đi, thuận tiện cho tôi biết làm thế nào mà cô có thể thu phục được nữ thần Tôn Hiểu Hiểu khó tính đó vậy?"
Về việc Lê Văn Ca và Tôn Hiểu Hiểu bắt tay giảng hòa, hiện tại vẫn luôn là chủ đề hot nhất trên mạng.
Có người nói là hai người không đánh không quen nhau, sau khi đánh xong thì chỉ hận gặp nhau quá muộn, cho nên tình cảm tốt là sự thật.
Cũng có người nói, chẳng qua là hai người các cô có cùng lợi ích nên giả vờ làm chị em tốt.
Tin đồn nhiều nhất nói là mỗi người các cô đều bị đối phương nắm giữ
điểm yếu nên chỉ có thể tạm thời ngừng chiến.
Lúc trước, Mộ Thừa Phong học chuyên ngành truyền thông, hơn nữa bây giờ hắn lại là người phụ trách chinh về hình ảnh bên ngoài của tập đoàn Mộ gia nên không có lý do gì mà hắn có thể dễ dàng bỏ lỡ một chuyện tốt như vậy.
"Chuyện này à..."
Lê Văn Ca nhướng mày, cười nói: "Tôi cùng với Tôn Hiểu Hiểu hợp bát tự, duyên phận sâu sắc, chỉ hận là gặp nhau quả muộn, đột nhiên hứng khởi liền kết nghĩa làm chị em."
"Xi!"
Mộ Thừa Phong trợn trắng mắt nói: "Lời nói này của cô chỉ có thể lửa quỷ chứ không lửa được tôi."
"Phó Mộ tổng, anh là một người đàn ông, vì sao lại nhiều chuyện như vậy, chuyện của hai người phụ nữ chúng tôi anh cũng muốn hỏi thăm, có phải anh rất rảnh rỗi rồi không, nghe nói thời tiết gần đây ở Guinea cũng không nóng lắm, là thời điểm thích hợp để anh đi qua đó đấy."
Lê Văn Ca cười trêu chọc nói.
Nếu không cần thiết, cô cũng không muốn quá nhiều người biết "bi mật" giữa cô và Tôn Hiểu Hiểu.
"Cô nói đi, tôi cũng rất tò mỏ."
Hiếm khi nghe được Mộ đại tồng tài mở miệng vàng lời ngọc. . ngôn tình ngược
"A?"
Lê Văn Ca nhìn về phía Mộ Thừa Huyền, hoài nghi lỗ tai minh có vấn đề, tại sao một người có tính cách lạnh lùng như Mộ Thừa Huyền lại thích hỏng chuyện như vậy?
"Nếu như tôi nhớ không làm, ngày hôm đó Tôn Hiều Hiểu đối với cô rất có ác cảm, nhưng chưa đầy nửa tiếng thì cô và Tôn Hiểu Hiểu đã từ tình địch thành chị em kết nghĩa là như thế nào?"
Mộ Thừa Huyễn đã nhận ra điều không bình thường ở bên trong từr rất sớm, chỉ là một mục không mở miệng hỏi.
"Các anh thật sự muốn biết?"
Ánh mắt của Lê Văn Ca lướt qua nhìn hai người, thở dài nói: "Thôi, nói cho các anh biết cũng không sao, chỉ cần hai người đừng nói tôi nham hiểm xảo quyệt là được."
Mộ Thừa Phong vừa nghe vậy liền càng tò mò, thúc giục nói: "Mau nỏi đi, mau nói đi!"
Lê Văn Ca lại không nói gì mà là lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video.
"Phó Mộ tổng, cái video này, có lẽ anh sẽ cảm thấy hứng thủ."
Mộ Thừa Phong cầm điện thoại xem video, nhìn đến hình ảnh nóng bỏng bên trong, nở nụ cười có chút tà ác: "Chất lượng video này cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa lại có quá nhiều người la hét ồn ào, lúc ẩn lúc hiện, còn không bằng trực tiếp xem phim sex."
Mộ Thừa Huyền liếc qua video xem một chút, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, trầm giọng nói: “Ban ngày ban mặt, cô mở loại video này, có biết xấu hổ hay không?"
Từ khi nào mà người phụ nữ này nhiều chiêu trò kỳ quải như vậy, ngang nhiên mở video nóng bỏng, còn... Còn lộ ra vẻ mặt bình tĩnh như vậy?
Không phải, cô luôn làm việc thô bạo như vậy!
Xem