"Cô im miệng!"
Lê Văn Ca nhịn xuống xúc động Muốn xé Cổ Mạn Mạn thành từng mảnh, cắn răng nói: "Tôi chưa bao giờ lợi dụng Tiểu Bao, càng không có xúi giục cậu bé làm tổn thương cô. Cô đừng nói bậy!"
Người phụ nữ này thật sự nuc cười, rõ ràng chính minh là kẻ trộm, lại ầm ĩ muốn bắt kẻ trộm, cô chưa từng gặp qua người nào ghê tởm như vậy.
"Không phải cô xúi giục, thì ai xúi giục? Tiểu Bao mới năm tuổi, tại sao cậu bé vô duyên vô cớ làm tổn thương tôi? Nhất định cô ở ngoài cửa nghe được tôi và Thừa Huyền bàn chuyện kết hôn, sinh lòng ghen tị, mới dùng phương thức độc ác như vậy xuống tay với tôi, đúng hay không?"
Cố Mạn Mạn vừa nói vừa vuốt ngực, lộ ra biểu cảm không thể tin: "Lê tiểu thư, sao cô lại xấu xa như vậy? Tôi té ngã bị thương cũng không sao, nhưng không thể nhìn Tiểu Bao còn nhỏ như vậy đã bị cô dạy hu..."
"Tôi đã nói, tôi không có!"
Lê Văn Ca quá mức tức giận, kich động hét lên.
Con của cô, cô ước gì có thể làm cho cậu bé tốt hơn, sao có thể dạy hư bé!
Nhưng Cố Mạn Mạn lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục ác ý hãm hại, cô chính là Muốn Lê Vãn Ca mất kiểm soát.
"Cô biết rằng cậu bé rất lo lắng cho daddy nó. Cho dù di Lương luôn dặn dò Tiểu Bao không được phép đến bệnh viện, cô vẫn cố chấp đưa đến. Trong lòng cô có chủ ý gi, cô nghĩ mọi người đều là đồ ngốc, nhin không ra sao?"
"Tôi đưa Tiểu Bao đến bệnh viện, là cảm thấy cậu bé có tư cách hiểu rõ tinh hình của daddy minh. Tuy là trẻ con, nhưng cậu bé kiên cường hơn chủng ta tưởng."
"Hừ, cô nói cũng thật hay. Cô đưa Tiểu Bao đến, rõ ràng là Muốn lợi dụng Tiểu Bao, làm bùa hộ mệnh cho cô, có Tiểu Bao ở đây, sẽ không ai làm gì cô, cho dů Thừa Huyền bị cô hại thành như vậy, cô vẫn có thể binh an vô sự đứng đây, cô rất đắc ý đi!"
"Không có, không có, tôi đã nói không có!"
Lê Vân Ca đã rất tức giận, dây thần kinh như Muốn đứt ra.
Sau đó, cô dùng ảnh mắt ác đọc trừng Cố Mạn Mạn, đẩy cô ta một cái
thật mạnh.
"Trảnh ra, cô là đồ phụ nữ ác độc, tránh xa tôi ra một chút!"
Sau khi đẩy xong, cô đi về phía Mộ Tiểu Bao, muốn ôm Tiểu Bao.
"Tiểu Bao, đến đây với mẹ, mẹ ôm một cái, con đừng nghe lời của Cố Mạn Mạn, ba và mẹ luôn yêu con nhất!"
Không biết chính minh có phát bệnh hay không.
Điều tỉnh táo duy nhất chính là, cô muốn dùng toàn bộ sức lực của mình, bảo vệ con trai mình khỏi bị tồn hại.
Lúc này, Cố Mạn Mạn chính là mối nguy hiểm lớn nhất, sẽ khiến con
trai cô bị thương, nếu trong tay có dao, có thể cô liền trực tiếp chém
chết cô ta!
"A, đau quả!"
Cổ Mạn Mạn nhân cơ hội ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt nghẹn ngào, khóc ròng nói: "Lê tiểu thư, cho dù tôi nói trúng tâm tư của cô, cũng không cần thẹn quá hóa giận ra tay tổn thương người khác. Thắt lưng và hông của tôi còn chưa hết đau, lại bị đẩy một cái, sợ là bị hỏng mất..."
Lê Văn Ca mặc kệ cô ta là hét thất thanh, tiếp tục vươn tay về phía Tiểu Bao, gương mặt tươi cười: "Nào, Tiểu Bao, con đến đây để mẹ ôm, mẹ bảo vệ con..."
"Di Lê, cô trông thể này, thật đảng sợ, phiền di tránh xa Tiểu Bao một chút, lúc này Tiểu Bao chỉ muốn ở bên cạnh ba."
Chương 103: Cưới Ai Cũng Không Cưới Cũ
Vì những lời nói của Cố Mạn Mạn, Mộ Tiểu Bao sinh ra khúc mắt với Lễ
Vân Ca.
Cậu bé không thân cận với cô nữa, coi cô như mãnh thú, trốn bên cạnh Mộ Thừa Huyền.
"Tiểu Bao, mẹ là mẹ của con, đừng gọi di Lê, gọi mẹ, giống như trước đây, đến đây."
"Đủ rồi!"
Mộ Thừa Huyền im lặng nãy giờ, cuối cùng phát ra thanh âm rống giận
lạnh lùng.
nhìn xem bộ dạng của cô bây giờ đi, còn muốn ầm ĩ tới khi nào?"
Hắn chỉ vào thân ảnh lắc lư như kẻ điển của Lê Văn Ca, ghét bỏ nói.
"Tôi không có ầm ĩ, tôi chỉ muốn ôm Tiểu Bao..."
"Cảnh cáo cô, sau này tránh xa con tôi ra, khách khí đổi với vị hôn thê của tôi một chút!"
Mộ Thừa Huyền nghiêm mặt, lạnh lùng ra lệnh cho Lê Vân Ca.
"Vị... vị hôn thế?"
Hốc mắt Lê Văn Ca đỏ hoe, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Mạn Mạn, là vị hôn thê của tôi, cho dù con trai tôi rất cần mẹ, cũng chỉ có thể là Mạn Mạn."
Giọng của Mộ Thừa Huyền lạnh lùng và cứng rắn, không có một chút độ ẩm.
"Anh muốn... anh muốn kết hôn với Cố Mạn Mạn?"
"Tôi muốn cưới ai, không cần báo cáo cho cô, tóm lại, cưới ai cũng không cưới cô."
"Ha ha, phải không?"
Lời nói của Mộ Thừa Huyền như một lưỡi dao sắc bén, lạnh lũng, vô tinh, khiến Lê Văn Ca máu chảy đầm đia.
Cô đứng ngây ra, nhất thời không biết nói gì.
Trên mặt, trên lưng, như bị côn trùng phủ kin, gặm nhấm từng từng tấc da thịt, từng sợi dây thần kinh của cô ấy.
Cảm giác này thật khó chịu, không thể ở lại đây một phút nào nữa.
Ở lâu hơn nữa, chỉ sợ chính minh sẽ thật sự chống đỡ không được, nếu phát bệnh, không dám tưởng tượng sẽ tạo thành hậu quả gì.
Vi thế, quay người muốn chạy trốn.
"Đứng lại!"
Mộ Thừa Xuyên cũng không buông tha cô, nhin bóng lưng cô, lạnh lùng nói: "Ai cho phép cô đi?"
"Tôi không đi. Ở lại làm đồ chơi cho anh và vị hôn thê của anh đùa giỡn
sao?"
"Vị hôn thê của tôi bị cô đẩy ngã xuống đất, cô một câu cũng không nói đã muốn rời đi. Là cảm thấy vị hôn thê của tôi dễ ức hiếp, hay là tôi dễ ức hiếp?"
Giọng điệu của Mộ Thừa Huyền rất nghiêm khắc, cao cao tại thượng, như thể cố ý nhục nhã Lê Văn Ca.
Lê Vân Ca đưa lưng về phía người đàn ông, nắm chặt tay, không nói gì, nén nước mắt.
Cô không muốn để Cố Mạn Mạn chê cười, lại càng không muốn bị người đàn ông này xem nhẹ.
"Ai, Thừa Huyền, anh đừng hung dữ như vậy. Vì ra mặt cho em, hét với Lê tiểu thư như vậy, cô ấy sẽ đau lòng, em không sao, em đã quen với việc cô ấy hô to gọi nhỏ..."
Cố Mạn Mạn giả vờ khốn khổ, đứng dậy khỏi mặt đất, lộ ra vẻ mặt khó chịu: "Ôi, thất lưng đau quả. Không biết có bị thương đến dây thần kinh không?"
"Hừm, một cái chạm nhẹ liền bị thương đến dây thần kinh. Cô giáo Cố yếu ớt như vậy sao? Dù sao đây cũng là bệnh viện. Không bằng tôi đưa cô đi giám định thương tích?"
Lê Vân Ca nôi xong, định kéo Cố Mạn Mạn đi kiểm tra vết thương
"Không cần... không cần phiền phức như vậy, chịu được!"
Cố Mạn Mạn một bên trốn đi, yểu điệu nhìn Mộ Thừa Huyền: "Thừa Huyền, không cần lo lắng cho em, em không sao."
"Nếu không có việc gì, dẫn Tiểu Bao về trước. Ở chỗ như bệnh viện, nó còn là một đứa trẻ, vẫn là không thể ở lâu."
Mộ Thừa Huyền không nóng không lạnh nói.
"Em... Em đưa về có sao không?"
Cố Mạn Mạn nhìn thoáng qua Lê Vãn Ca, không cam lòng, nói: "Nếu không đề Lê tiểu thư đưa về, em còn muốn ở lại với anh!"
"Cô ấy làm cản như thế, anh sẽ không để cô ấy thoát thân dễ dàng như thế,"
Mộ Thừa Huyền ẩn ý nói.
"Cái này, tốt... được rồi!"
Cổ Mạn Mạn miễn cưỡng đồng ý, rất nhanh đã bị tức chết.
Làm thể nào cảm thầy chinh minh rất giống một bóng đèn lớn, bị ghét bo chu?
Đây... Đây là đãi ngộ đặc biệt của vị hôn thê sao?
Xem