Lê Vãn Ca bước chân nặng nề xuống cầu thang, đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Thiên.
Trong phòng khách, ngoài Cố Thiên Thiên còn có Mộ Thừa Huyền và Lương Ngọc Nghi.
Từ dáng ngồi của Mộ Thừa Huyền và Cố Thiên Thiên mà thấy, hai người dựa rất gần, rất thân mật.
Quả nhiên… là người sắp trở thành Mộ phu nhân rồi!
"Vị Cố tiểu thư này phụ trách dạy mỹ thuật và âm nhạc của Tiểu Bao, sau này lúc cô chăm sóc Tiểu Bao cũng phụ dịch cô ta."
Lương Ngọc Nghi đẩy đẩy kính lão có mang dây chuyền vàng, nhìn Lê Vãn Ca, trong lời nói rất ra vẻ.
Phục dịch?
Lê Vãn Ca âm thầm nắm chặt tay, có loại cảm giác bị sỉ nhục.
"Mẹ nuôi, đừng nói như vậy, con và Lê tiểu thư đều là muốn tốt cho Tiểu Bao, không có chuyện ai phục dịch ai."
Cô ta đúng mực mà nói.
"Còn gọi mẹ là mẹ nuôi à, làm gì có con dâu nào gọi mẹ chồng là mẹ nuôi chứ, cấp bậc loạn hết rồi!"
Nhìn ra được, Lương Ngọc Nghi rất hài lòng với cô con dâu mới này.
Cố Thiên Thiên ngoan ngoãn cúi đầu, xấu hổ mà liếc nhìn Mộ Thừa Huyền bên cạnh một cái.
"Em mới khỏi bệnh nặng, phải nghỉ ngơi nhiều, việc học của Tiểu Bao không gấp… đừng khiến anh lo lắng."
Bàn tay lớn của Mộ Thừa Huyền đặt lên trên mu bàn tay Cố Thiên Thiên, thanh âm dịu dàng.
Dịu dàng như vậy là điều mà Lê Vãn Ca cô chưa bao giờ có được.
Ngón tay cô nắm lại càng chặt.
Có quá nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu cô, nhưng cô không để lộ một chút cảm xúc dư thừa nào ra.
"Mộ phu nhân, có thể phục dịch Tiểu Bao và Cố tiểu thư là vinh hạnh của tôi, tôi rất thích công việc này, hôm nay đặc biệt tới ký hợp đồng với bà."
Lê Vãn Ca đem tư thế của mình đặt xuống rất thấp.
Cho dù chân tướng thế nào, cô ít nhất phải bước vào Mộ gia trước đã.
Mộ Thừa Huyền ánh mắt lạnh lùng nổi lên một ý trêu chọc.
Đây là một người phụ nữ như thế nào, lúc thì cao ngạo không thể chạm vào. Lúc thì hèn mọn không ngại làm kẻ hầu người hạ.
Ha ha, thú vị!
"Hợp đồng thì không ký vội, cho cô thời gian thử việc ba ngày, đạt chuẩn rồi lại bàn."
Mộ Thừa Huyền nói rồi, cơ thể cao lớn liền đứng dậy.
Anh vỗ vỗ vai của Lê Vãn Ca, ý tứ sâu xa: "Nhớ rõ, thời gian ba ngày."
Ba ngày, giống như một lệnh chết.
Lê Vãn Ca lại thế nào cũng không hiểu, "ba ngày" trong miệng anh là ý gì?
Anh nói xong liền đi làm.
"Thừa Huyền nói đúng, tôi không thể chỉ vì Tiểu Bao thích cô liền dễ dàng tuyển dụng cô được, mấy ngày nay xem biểu hiện của cô trước đã."
Lương Ngọc Nghi uống một ngụm trà, cao cao tại thượng mà nói.
"Mộ phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ không để bà thất vọng."
Lê Vãn Ca cúi đầu, thái độ khiêm tốn.
"Chỉ nói miệng thì vô ích, phải đưa bản lĩnh ra."
Lương Ngọc Nghi nhìn đồng hồ một cái, nói: "Tiểu Bao sắp dậy rồi, nó thích ăn bánh bao ở ngõ Nam nhất, cô còn mười lăm phút."
"Ngõ Nam?"
Cô có chút khổ sở: "Là ngõ Nam ở đường Tân Dân sao? Cách chỗ này hơn ba mươi cây, thời gian có chút gấp."
"Vì vậy, phải xem bản lĩnh của cô rồi."
Bà ta tỏ vẻ có chút mất kiên nhẫn.
Cố Thiên Thiên không nói gì, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Cửa của Mộ gia không dễ vào như vậy đâu!
Cô ta căn bản không cần làm gì, chỉ cần nhàn nhã ngồi đây nhìn cô mất mặt.
Lê Vãn Ca ngẩn ra, trong đầu liền chết máy.
Hơn ba mươi cây, mười lăm phút, cho dù lái máy bay, cất cánh hạ cánh cũng không kịp. Cái này hoàn toàn là làm khó!
"Con không cần ăn bánh bao, sandwich là được rồi."
Mộ Tiểu Bao mặc bộ đồ ngủ khủng long nhỏ, đầu tóc bù xù, hình như chưa tỉnh ngủ, lắc lư mà chạy về phía Lê Vãn Ca.
"Tiểu thiếu gia, cậu chậm một chút."
Bảo mẫu sau lưng nóng lòng đuổi theo.
"Tiểu Bao."
Lê Vãn Ca nhìn thấy cậu bé, tim liền mềm nhũn.
Cô đang chuẩn bị dang tay ôm lấy cậu bé, thì Cố Thiên Thiên dành trước một bước.
"Tiểu Bao à, lâu rồi chưa gặp cô Cố, con có nhớ cô Cố không?"
"Sao cô lại tới rồi, đừng đứng cạnh mami của tôi!"
Cậu nhóc vẻ mặt chán ghét đẩy Cố Thiên Thiên ra, mà đáng yêu nhào vào lòng của Lê Vãn Ca.
"Mami, Tiểu Bao gần hai mươi tiếng không nhìn thấy mami rồi, Tiểu Bao nhớ mami lắm!"
"Ừ.”
Cậu nhóc nhiệt tình quá làm cho Lê Vãn Ca cũng có chút ngại rồi.
Quả nhiên là con ruột, con trai của cô, đúng là cho cô đủ thể diện mà!
Cố Thiên Thiên ở một bên tức đến run rẩy, quản lý vẻ mặt sắp thất bại rồi. . truyện tiên hiệp hay
"Tiểu Bao, sao con có thể đối xử với cô giáo Cố như vậy chứ, không lịch sự chút nào cả, mau xin lỗi cô giáo Cố đi."
Lương Ngọc Nghi hiếm khi nghiêm khắc với Mộ Tiểu Bao.
Bà ta rất bảo vệ Cố Thiên Thiên.
"Con mới không xin lỗi đâu, cô giáo Cố luôn muốn làm mami của con, con có mami!"
Mộ Tiểu Bao dựa vào lòng Lê Vãn Ca, kiêu ngạo nói.
Mặt của Cố Thiên Thiên lúc đỏ lúc trắng, sắp không chịu được rồi.
Lương Ngọc Nghi hết cách với cháu trai, chỉ đành an ủi con dâu của bà ta.
"Mạn Mạn à, con đừng so đo với Tiểu Bao, tên nhóc này con cũng biết, nổi tiến nghịch ngợm!"
Mạn Mạn?
Trong lúc chơi cùng Tiểu Bao, Lê Vãn Ca lắng tai nghe.
"Mẹ nuôi, không sao, nhiều năm như vậy rồi, tính cách của Tiểu Bao con hiểu, trẻ nhỏ nói không nghĩ ngợi mà, con sẽ cố gắng để nó chấp nhận con."
"Haiz, ủy khuất cho con rồi, bà mẹ ác độc đó của nó, đã hại chết chị gái con, con còn đối tốt với Tiểu Bao như vậy, phải lương thiện cỡ nào chứ."
Cuộc đối thoại của hai người họ càng khiến Lê Vãn Ca hồ đồ rồi.
Chẳng lẽ người này không phải là Cố Thiên Thiên, mà là Cố Mạn Mạn?
Người giống hệt Cố Thiên Thiên, Cố Mạn Mạn?
Nhưng lúc trước cô chưa từng nghe Cố Thiên Thiên nhắc tới cô ta có một em gái giống hệt mình.
"Ngây người ra đó làm gì, không thấy ly của tôi và cô giáo Cố hết nước rồi sao, không chút nhanh nhạy nào cả!"
Lương Ngọc Nghi biết trong lòng Cố Mạn Mạn không thoải mái thế là trút giận lên người Lê Vãn Ca.
Dù sao người phụ nữ này thiếu tiền, cho dù sai bảo cô ta thế nào cũng được.
Con dâu của bà ta không thể bị tức mà chạy mất được!
"Được, tôi đi rót ngay."
Lê Vãn Ca không muốn Lương Ngọc Nghi nắm được lỗi của cô, chỉ có thể nghe theo.
Cho dù là công việc bưng trà rót nước này vốn dĩ là người hầu làm.
"Cô giáo Cố…"
Mộ Tiểu Bao đang chơi xếp gỗ đột nhiên nhào tới bên cạnh Cố Mạn Mạn.
Điều này khiến Cố Mạn Mạn vui sắp chết.
"Tiểu Bao, sao vậy? Cuối cùng cũng nhớ tới cô giáo Cố rồi?"
"Cô giáo Cố, con muốn uống sữa, cô đi rót cho con một ly sữa được không?"
"Được được được, cô giáo Cố liền đi rót cho con."
Cố Mạn Mạn thụ sủng nhược kinh mà đứng dậy từ sô pha, vội vã đi tới phòng bếp rót sữa.
Đứa nhóc này từ trước tới nay hoặc là ra lệnh cho mình, hoặc là không thèm quan tâm.
Thái độ hôm nay này khiến cô ta càng thêm tự tin gấp bội.
"Tiểu Bao, sữa tới rồi."
Mộ Tiểu Bảo chỉ tùy tiện nhìn một cái, liền lắc đầu.
"Không được, nóng rồi."
"Không được, nguội rồi."
Cố Mạn Mạn đi đi lại lại rất nhiều lần, đã chảy cả mồ hôi rồi.
Tiểu tổ tông cuối cùng hài lòng gật đầu: "Ừ, nhiệt độ vừa phải… mami, mami uống đi!"
Cậu nhóc nói xong, quay người đưa ly sữa trong tay cho Lê Vãn Ca.