Sau khi từ chỗ Bắc Đường Ngạo trở về, Hiên Viên Nhật lẻn vào phòng giả vờ ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra. Bình An đã xếp cho y ngủ tại phòng trước đây phụ thân cậu hay nằm vì phòng ấy hướng sáng, lại tốt hơn phòng của cậu.
Sáng hôm sau lúc Hiên Viên Nhật thức giấc đã thấy Bình An đã mở y quán đón tiếp bệnh nhân tự lúc nào. Y không hiểu cậu liều mạng như thế để làm gì, ngày nào cũng xem bệnh đến không biết mệt mỏi trong khi chính mình thì chẳng chịu chăm lo gì cả, nhìn còn mảnh mai hơn cả nữ nhi.
- Tiểu đệ, đệ xem bệnh sớm vậy, có gì cần làm ta giúp đệ một tay.
Hiên Viên Nhật vỗ vai Bình An nói.
- An nhi, công tử này là ai vậy?
Người vừa hỏi là một phụ nhân già. Bà tuổi đã cao hay đau yếu nên cứ dăm vài bữa lại sang nhờ Bình An kê cho một ít thuốc bổ. Bà rất yêu quý cậu, nhất là khi cha cậu qua đời lại càng săn sóc hơn. Thấy Bình An cũng đã mười bảy rồi mà vẫn chưa mến mộ cô nương nào cả, nhiều lần góp ý mà cậu lại đều lựa lời tránh né rằng mình chưa ưng ý một ai, gia cảnh lại không được như người ta cưới về chỉ làm khổ con gái nhà họ. Bà cũng rất lo cho cậu.
- Là một vi huynh đệ con giúp đỡ ngày hôm qua thôi bá mẫu.
Bình An trả lời.
- Ôi dào, ta còn tưởng con cứu được cô nương nào về giúp cho chút việc nhà chứ nhìn tướng tá thế kia thì làm được việc gì. Mấy kiểu công tử nhà giàu chỉ ngồi đợi cơm bưng nước rót thôi. Giống như con nhà lão Nghị đầu xóm kia kìa, ra đường thấy người già chẳng những chẳng chào hỏi một câu lại còn chửi bới quát tháo nữa là, đúng là có tiền rồi không xem ai ra gì.
Hiên Viên Nhật nghe vậy cục tức xông lên thẳng đại não. Bản thái tử từ bé đến lớn chưa ai dám buông một lời dị nghị là ăn không ngồi rồi vậy mà bà lão này không biết từ đâu chui ra lại dám coi thường y, lại còn so sánh y với một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch đầu xóm nữa chứ.
Hơn nữa có kẻ nào to gan dám ở trong nhà mỹ nhân của Hiên Viên Nhật y chứ. Không biết tự bao giờ thái tử kiêu ngạo đã dám mang người ta xem như là vật sở hữu của chính mình.
Được, chỉ là nấu cơm, quét dọn chứ gì.
Cưỡi ngựa, bắn tên, chơi cờ, đấu kiếm có cái nào mà Hiên Viên Nhật chịu thua người khác chẳng lẽ một bữa cơm có thể làm khó được y hay sao.
- Đệ cứ làm việc của đệ đi, về y thuật thì ta không rành nhưng những việc còn lại cứ để ta.
- Huynh thương thế chưa khỏi cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa ta...
Chưa nói hết câu thì đã không thấy bóng dáng Hiên Viên Nhật đâu cả, Bình An lắc đầu cười tiếp tục công việc của mình.
Lại nói Hiên Viên Nhật bên này làm cho gà bay chó sủa, chỉ việc nhóm củi thôi đã làm y tốn công sức hơn là cưỡi ngựa mấy trăm dặm, lại còn nấu cơm như thế nào,rau củ chả biết xử lý ra sao. Chưa bao giờ Hiên Viên Nhật thấy bất lực như thế này, chỉ muốn ngay lập tức gọi cái tên Bắc Đường Ngạo kia mang đến cho y một cỗ thức ăn thịnh soạn đỡ phải hao tổn sức lực.
Khi dọn cơm ra ăn Bình An há hốc miệng ra không phải vì Hiên Viên Nhật nấu quá ngon mà là cậu đang hình dung không biết thứ trước mặt nên gọi là cái gì. Cơm thì chỗ sống chỗ khê, rau thì xào cả nguyên cây lại còn cá, thịt nấu lẫn vào nhau một nồi không phải biết đã chín hay chưa. Tuy vậy Bình An vẫn cầm đũa lên gắp một ít rau được xem là ổn nhất bỏ vào miệng.
- Thế nào hả?
- Ừm...lần đầu nấu được như này là đã không tệ rồi.
Nhìn biểu cảm của Bình An, có ngốc Hiên Viên Nhật cũng biết nó dở tới mức độ nào.
- Gì mà không tệ chứ, có phải không nuốt nổi không? Đổ hết đi, ta mang đệ đi ăn một bữa thịnh soạn.
Nói ra mới nhớ, y giờ trong người làm gì có một phân tiền nào. Đã nói dối người ta là bị thổ phỉ cướp hết giờ lại mang ra mấy thỏi bạc thì có mà dọa người à. May thay Bình An cũng không đồng ý.
- Chỉ là bữa trưa thôi mà, đâu phải phiền phức ra ngoài ăn làm gì. Huynh đợi một lát, ta sẽ làm nhanh thôi.
- Để ta giúp đệ.
- Không cần đâu. Bình An mỉm cười.
Hiên Viên Nhật nhìn Bình An đến ngơ ngẩn, cậu bình thường đã thanh tú khi cười lại trở nên càng xinh đẹp, y cảm thấy mình càng ngày càng say thật rồi. Lúc đầu chỉ mang tâm ý muốn đùa tên đầu gỗ này một tí nhưng giờ thì không biết ai mới chính là người lọt vào lưới tình.
Cuộc sống của Hiên Viên Nhật và Trần Bình An cứ thế êm đềm trôi qua được một tháng. Hầu như ngày nào y cũng phụ cậu mở y quản đón bệnh nhân ngoài ra thỉnh thoảng còn sang trấn bên cạnh mua ít nguyên vật liệu cần thiết và lên núi hái thuốc. Hiên Viên Nhật nói là giúp Bình An nhưng kỳ thực là làm cho mọi việc rối tung rối mù lên rồi lại phải để Bình An xắn tay ra dọn.
Đó là công việc ngụy trang ban ngày còn buổi tối Hiên Viên Nhật gặp gỡ Bắc Đường Ngạo để trao đổi thông tin. Cơ bản cũng được kha khá, việc triệu tập binh lính của vương gia đang được thực hiện rất cẩn mật nên y cũng cần quan sát thêm một thời gian tránh nóng vội lại hỏng việc.
Hôm nay Hiên Viên Nhật nổi hứng rủ Bình An đi xem hội, đây là dịp dành cho nam thanh nữ tú đến tuổi cập kê gặp gỡ, hẹn hò, tìm hiểu nhau. Bình An không hề hứng thú với việc này vì bản thân chưa nghĩ đến chuyện lập gia thất bây giờ. Hiên Viên Nhật khoác vai cậu ra vẻ nhắc nhở.
- Đệ phải ra ngoài du ngoạn đi chứ, suốt ngày ru rú trong nhà với mấy loại cây cỏ vô vị này thì có gì hấp dẫn. Để huynh đây đưa đệ đi xem mấy chỗ lý thú. Còn nữa nếu huynh để ý được cô nương nào, lúc đó phải cần đệ ra mặt coi giúp.
Nghe đến đây, tự nhiên trong lòng Trần Bình An lại nổi lên một tia khó chịu. Không hiểu vì sao cậu lại không muốn Hiên Viên Nhật qua lại với nữ tử-một việc mà rất đỗi bình thường, chẳng phải rồi cậu cũng sẽ cưới vợ, sinh con hay sao?
Thời gian sống cùng với Hiên Viên Nhật chưa dài nhưng lại mang nhiều điều mới mẻ đến cho cậu làm cho cuộc sống vốn dĩ bình lặng của cậu náo nhiệt hơn rất nhiều. Người này tuy vụng về nhưng lại thể hiện tình cảm một cách rất bá đạo, có đôi khi lại cứng đầu một cách thái quá. Bình An chợt giật mình sao bản thân lại có suy nghĩ như nữ tử vậy chứ?
- Này! Đệ đang nghĩ cái gì vậy?
- Từ đã, ta còn chưa chuẩn bị gì cả. Hơn nữa nữ nhân mà huynh chọn chắc phải người tốt rồi, ta không rành mấy chuyện này lắm.
Nói thật là Hiên Viên Nhật chỉ muốn đùa Bình An một chút, mỹ nữ tuyệt sắc cỡ nào chẳng lẽ bản thái tử còn chưa gặp qua. Y là đang muốn mỹ nhân trước mặt đây này.
Từ cổ chí kim toàn là người khác theo đuổi y, bám lấy y, làm y phát mệt. Giờ bản thân Hiên Viên Nhật thử cảm giác theo đuổi người khác tuy thấy thú vị nhưng tính kiên nhẫn của y cũng không thể kéo dài quá lâu trước một con người quá mức đơn thuần như thế này, mặt khác y lại không muốn ép người ta. Bình An giống như một bông hoa rực rỡ buổi sáng, rất thuần khiết cho nên Hiên Viên Nhật không nỡ phá hủy đó, y muốn là cậu tự nguyện.
- Chuyện ấy nói sau, đi thôi.
- -------
Nói về ngoại hình của Hiên Viên Nhật thì không còn gì để bàn cãi vì thế những chỗ hai người đi qua có rất nhiều thiếu phụ, cô nương đỏ mặt, liếc mắt, một mảnh xuân tâm nhộn nhạo liên tục bắn mị nhãn sang phía y. Bất quá thỉnh thoảng cũng có một số người lại thích dáng vẻ thư sinh nho nhã của người đi bên cạnh.
Bình An nhận ra rằng sức hút của Hiên Viên Nhật thật sự quá lớn. Chính cậu là nam nhân mà còn bị hấp dẫn bởi nam nhân này nói gì đến nữ tử. Cậu có một chút chán ghét ánh mắt như hổ đói của mấy người kia đặt lên người Hiên Viên Nhật không tự chủ lùi về sau một bước.
Trong khi đó Hiên Viên Nhật lại lo chăm chú đến những kẻ dám có tơ tưởng đến Bình An, như thể hiện quyền sở hữu Hiên Viên Nhật vươn tay ôm lấy vai Bình An kéo cậu dán chặt vào người mình.
Bỗng có một vụ xô xát từ xa, lôi kéo sự chú ý của cả hai.
- Xin công tử buông tha tiểu nữ...tiểu nữ... hức.....hức....
- Chỉ vui vẻ một tí thôi mà, làm gì mà tha với chẳng không!
- Không! Thỉnh công tử tự trọng, xin công tử.... tiểu nữ phải mang thuốc về cho phụ thân.
- Ngươi thấy ta không tự trọng hả?
Nói rồi hắn ta giật tay cô gái lại gần mình, tay chân bắt đầu không an phận len lỏi vào trong vạt áo. Cô gái giãy giụa, khóc nức nở.
- Để yên cho bổn đại thiếu gia yêu thương một tí thì sớm được về nhà, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi có biết có biết bao nhiêu người muốn bò lên giường của bổn công tử không hả?
- Để xem ai mới là kẻ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đây? Bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của nhà ngươi ra khỏi người cô nương ấy.
- Kẻ nào vừa mới hồ ngôn loạn ngữ, dám xen vào việc tốt của ta?
- Chính là ta đấy thì sao?
Tất nhiên người lên tiếng khiêu khích cháu của tri phủ đại nhân ở đây chỉ có thể là bản thái tử y rồi. Theo như Bắc Đường Ngạo thông tri lại, Hiên Viên Nhật thừa biết tên háo sắc trước mặt là Sở Dục Trạch. Hắn ta ỷ vào mình cháu ngoại của vương gia mà ăn chơi đàng đ*m làm xằng làm bậy phá tan bao đời con gái nhà lành, thực chất chỉ là một tên bại hoại. Hiên Viên Nhật đã nhẫn nhịn vốn là để để một lưới bắt gọn vậy mà hôm nay tên này cư nhiên lại tự mình dẫn xác đến trước. Nếu hắn ta đã muốn vậy thì y đây sẽ phụng bồi.
- Ngươi là kẻ nào? Có biết ta là ai không?
- Việc gì phải quan tâm ngươi là kẻ nào, giữa ban ngày ban mặt đi ức hiếp người khác đã thấy chướng mắt rồi.
Thấy có người vì mình mà đứng ra, cô nương ấy bấy giờ mới thốt lên.
- Xin đại hiệp cứu mạng! Tiểu nữ......tiểu nữ không muốn đi theo Sở công tử.
Càng nghe tên Sở Dục Trạch lại càng lộ liễu giở trò với nàng.
- Sao? Ngươi sợ bổn công tử không thỏa mãn được ngươi nên muốn tìm người khác à?
Nói rồi Sở Dục Trạch quay sang Hiên Viên Nhật lại thấy một mỹ nhân hiếm có khó tìm, so với ả tiện nhân này xem ra còn thú vị hơn.
- Ngươi muốn cô ta, ta đây cũng không tranh giành với ngươi làm gì bất quá bổn công tử xưa này chưa bao giờ cho không ai cái gì cả, ta có một điều kiện.
Hiên Viên Nhật nhíu mày, không biết tên này lại nghĩ ra trò gì. Lúc này Bình An mới giật tay áo y nói nhỏ "Huynh nghĩ cho kĩ, tên này có gia thế không vừa, chúng ta không thể đụng vào được đâu, ta tuy cũng muốn cứu cô nương kia nhưng bên kia có nhiều tuỳ tùng như vậy, chúng ta...nên gọi quan phủ thì hơn". Hiên Viên Nhật mỉm cười trấn an.
- Đệ yên tâm, cứ tin tưởng ở ta.
Rồi y quay sang nhìn Sở Dục Trạch.
- Nói! Ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn người đổi người!
- Người đổi người???
Đến Bình An cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
- Đúng, ta sẽ thả nữ nhân này ra còn ngươi phải giao cho ta mỹ nhân bên cạnh ngươi. Bổn công tử ngoạn nữ tử nhiều rồi hôm nay muốn thay đổi khẩu vị sang nam nhân xem sao? Ở đây bao nhiêu năm vậy mà không biết có một cực phẩm như thế này cơ đấy, không biết trên giường.....
Chưa kịp để cho Sở Dục Trạch nói hết câu nói hết câu, Hiên Viên Nhật đã lại túm lấy cổ áo cho một quyền vào mặt làm hắn không kịp trở tay ngã lăn xuống đất chảy cả máu mũi.
- Ngươi chán sống thật rồi! Người của ta mà tới lượt cái miệng chó của ngươi phán xét sao?