Công Tôn đã phát hiện ra công dụng của kim bồn, mà Triệu Phổ thì chưa biết gì.
Cửu Vương gia ghét bỏ nhìn cái bồn, hỏi Công Tôn, “Không phải chậu rửa mặt… Chẳng lẽ là chậu nước tiểu?”
Công Tôn trừng Triệu Phổ.
Triệu Phổ đẩy hắn, “Nhanh nói đi, rốt cuộc để làm gì?”
“Bên ngoài hẳn là có thể tìm được chữ được khắc lên.” Công Tôn nói, cầm một khối khăn, vừa tỉ mỉ chà lau mặt ngoài kim bồn, vừa tìm kiếm gì đó…
Cuối cùng, Công Tôn tìm được hai chữ, đưa Triệu Phổ xem.
Triệu Phổ nhìn qua, khó hiểu, “Trần Phúc?”
Công Tôn gật đầu.
Trên kim bồn nọ, có khắc hai chữ “Trần Phúc”.
Công Tôn lại nhìn cái bồn còn lại, rất nhanh, tại vị trí tương tự, tìm được hai chữ, “Trần Khiêm”.
Triệu Phổ ngẩng đầu, “Phế trạch nơi bọn ta đào mộ là Trần phủ… Vậy chủ nhân hai ngôi mộ không phải cũng họ Trần chứ?”
Triệu Phổ vừa nói vừa nhìn hai bộ hài cốt.
“Hai người này, hẳn là Trần Phúc và Trần Khiêm.” Công Tôn vừa nói vừa cầm lên một khúc xương, đưa Triệu Phổ xem, “Đây là xương ở cổ, ngươi xem mặt cắt có bằng không?”
Triệu Phổ nhìn một chút, gật đầu, sau đó nhíu mày, “Nến là hai người kia đều bị bêu đầu?”
Công Tôn gật đầu, “Hơn nữa không phải đứng, là bị chém đầu lúc đang quỳ.”
“Nên là … bị xử tử?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn gật đầu, “Hai kim bồn này, chỉ dùng để đón chiếc đầu bị chặt bỏ.”
Triệu Phổ vẻ mặt kinh ngạc, “Nghe qua chậu vàng rửa tay, chưa từng nghe chậu vàng bêu đầu …”
Công Tôn lé mắt liếc hắn.
Triệu Phổ cười cầu tài, lại thắc mắc, “Vì sao dùng một oai kim bồn có khắc tên để đón cái đầu bị chặt xuống?”
Công Tôn thả thứ trong tay xuống, rửa tay, rồi vẫy Triệu Phổ, “Cái này ta chỉ nghe qua một ít thuật lại, không phải quá mức lý giải, nhưng hẳn có người sẽ biết.”
“Ai a?” Triệu Phổ hiếu kỳ theo đi ra ngoài.
Công Tôn mỉm cười, “Ân Hầu và Thiên Tôn.”
…
Công Tôn và Triệu Phổ từ phòng nghiệm thi đi ra sân, vừa lúc gặp nhóm Triển Chiêu trở về.
Một đám con nít vừa đi vào vừa líu ríu đàm luận chiêu thức Tiểu Lương Tử sử dụng, công phu Thiên Tôn và Ân Hầu cỡ nào cỡ nào cao…
Công Tôn híp mắt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ánh mắt như muốn nói —— ta vì sao nghe được mấy từ kinh khủng như tập kích, vây quanh, đột phá vòng vây các loại? Những cái đó liên quan gì tới Tiểu Tứ Tử nhà ta? !
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu ngắm trăng.
Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi dẫn một đám tiểu bằng hữu đi nghỉ ngơi, chúng đệ tử phái Thiên Sơn hôm nay lăn qua lăn lại cả ngày, cũng được an bài nghỉ ngơi.
Những người còn lại vào trong viện Miêu Miêu lâu trò chuyện vu án.
Thiên Tôn và Ân Hầu cảm thấy không có gì làm thì đi ngủ sớm thôi.
Có điều hai người bọn họ còn chưa đi đã bị Công Tôn ngăn cản, “Lão gia tử, có chuyện muốn hỏi các ngài.”
Thiên Tôn và Ân Hầu chớp mắt mấy cái, Công Tôn đã đem hai kim bồn ra.
Liếc mắt thấy hai cái oai kim bồn, Thiên Tôn liền xua tay, “Ai nha… Thứ xui xẻo này đừng để lên bàn!”
Ân Hầu cũng nhíu mày.
Triển Chiêu hiếu kỳ, hỏi ngoại công nhà mình, “Ngoại công… Các ngươi biết kim bồn này dùng làm gì không?”
Ngọc Đường cũng nhìn Thiên Tôn.
“Quy củ môn phái giang hồ trước đây.” Thiên Tôn nói, “Không lưu hành nhiều năm rồi.”
Cả đám Triển Chiêu ngồi xuống nghe —— dĩ nhiên là quy củ giang hồ, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.
“Chậu vàng rửa tay biểu thị từ nay về sau rời khỏi võ lâm không màng chuyện giang hồ nữa… Bây giờ chỉ còn nghi lễ này tiếp tục sử dụng đến nay.” Ân Hầu nói, “Nhưng trên thực tế, trước đây trong lúc võ lâm tương đối hỗn loạn, quy củ môn phái nhiều. Kim bồn có rất nhiều loại, còn có một bộ tập tục vô cùng đầy đủ, chậu vàng rửa tay chỉ là một trong số đó thôi … Loại oai kim bồn này, chỉ dùng cho một nghi thức tương xứng duy nhất.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Ân Hầu và Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhướ nmày, “Kim bồn bêu đầu.”
Triệu Phổ há hốc miệng nhìn Công Tôn, ý là —— gia dĩ nhiên đoán trúng!
Công Tôn cũng dở khóc dở cười.
“Tình huống nào thì cần kim bồn để bêu đầu ạ?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Phản bội sư môn dẫn đến hủy diệt môn phái hoặc thương vong lớn.” Ân Hầu nói, “Có lẽ khi sư diệt tổ các loại… Nói chung là phạm phải chuyện tổn hại lợi ích môn phái không thể tha thứ, sẽ dùng đến phương pháp này để phạt.”
“Đầu rơi vào trong kim bồn sau đó đưa thi thể và kim bồn chứa đầu cùng nhau hạ táng, nghe nói như vậy người chết sẽ đời đời kiếp kiếp không thể gia nhập võ lâm nữa.” Thiên Tôn nâng cằm, “Giang hồ trước đây ngoại trừ công phu ra, cổ chú độc thuật đều rất thịnh hành, võ lâm trăm năm trước đến tận sáu mươi năm trước quả thực yêu ma hoành hành. Hơn nữa thiên hạ cũng rất loạn chứ không thái bình, căn bản không có quan phủ nào quản thúc, bởi vậy môn phái lớn một chút đều có môn quy riêng, có vài nơi còn nghe răm rắp lời Vu sư nói, rất loạn.”
“Sau khi thiên hạ nhất thống, triều đình dồn sức thống trị liễu võ lâm, đám người điên đó không có chỗ dung thân.” Ân Hầu nói, “Rất nhiều tập tục xấu, ngoại trừ chậu vàng rửa tay ra, toàn bộ đều huỷ bỏ.”
Nhóm Triển Chiêu gật đầu, hóa ra là như thế, quy củ võ lâm sáu mươi năm trước a.
“Vậy những thi thể này thì sao?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Đã chết bao lâu?”
Công Tôn nói, “Đúng là có chút lâu năm, khoảng bảy mươi, thậm chỉ cả trăm năm trước.”
“Vậy thì cũng hợp lý … Nhưng ở nơi đó không thể nào từ nhiều năm trước đã có những thi thể đó chứ?” Triển Chiêu lắc đầu, “Ta vừa hỏi qua cư dân phụ cận, bọn họ đều nói trên núi căn bản không có Hạ phủ Trần phủ, càng không có mộ.”
“Đích xác, có thì nhất định sớm bị người phát hiện!” Tiểu Hầu gia vừa nói vừa liếc cái hố đất bị sụt cách đó không xa, “Không lẽ có người rảnh rỗi đến mực đi đào địa đạo, đưa một ít cô phần phế trạch chuyển qua? Mục đích là cái gì?”
Ân Hầu đưa tay cầm lấy cái kim bồn nhìn kỹ, lắc đầu, “Nhìn không ra xuất xứ.”
“Có môn phái nào trước đây dùng qua loại cực hình này mà bây giờ còn tồn tại không ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Ân Hầu và Thiên Tôn đều nhíu mày.
“Hẳn là… không có đi?” Thiên Tôn hỏi Ân Hầu.
Ân Hầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói, “Ngoại trừ mấy võ lâm chính phái đặc biệt lớn ra, những môn phái khác đều đã sụp đổ … Môn phái từ năm đó khẳng định không còn tồn tại, nhưng người của những môn phái đó có còn hay không thì không chắc, dù sao cũng chỉ có hơn sáu mươi năm, hiện tại bảy tám mươi tuổi, đều có thể đã trải qua thời kỳ đó.”
Triển Chiêu bọn người nhíu mày, bảy tám mươi tuổi mà còn trong giang hồ đều là cao thủ…
“Lão thái thái kia thì sao nhỉ?” Bao Duyên hỏi.
“Nói đến lão thái thái…” Triển Chiêu hỏi Ân Hầu, “Có thể đem tám vị đạo trưởng Tiên Dương Sơn và các đạo cô Nga My sơn khống chế thành như vậy, người này hẳn có nhiếp hồn thuật tương đối cao nhỉ?”
Ân Hầu nhún vai, “Lần này đều là hòa thượng lão đạo… Còn là cao thủ, ở đây ngoại trừ nhiếp hồn thuật không chắc còn có trò gì khác.”
“Trò khác…” Tất cả mọi người xoa cằm.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng, “Ngoại công.”
“Ân?” Ân Hầu cười tủm tỉm liếc Ngọc Đường, hắn thích nhất Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu gọi hắn ngoại công.
Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hầu, “Người có thể… dùng một chút nhiếp hồn thuật với con không?”
Ân Hầu sửng sốt.
Triệu Phổ nhấc tay, “Ta cũng muốn thử xem.”
Thiên Tôn đỡ trán, “Đám tiểu hài tử các ngươi… Thử thứ đó làm gì, chơi chẳng vui chút nào đâu!”
Lâm Dạ Hỏa cũng hiếu kỳ, “Thực sự có thể cho một đám người tiến nhập ảo cảnh, phân không rõ thực hư ạ?”
Ân Hầu sờ sờ cằm, nhìn mọi người, hỏi, “Các ngươi thực sự muốn thử?”
Tất cả mọi người gật đầu.
Ân Hầu lại nhìn mọi người, cuối cùng gật đầu, “Hảo… Các ngươi đi ra ngoài, khóa cửa viện lại, rồi gõ cửa, ta mở cho các ngươi vào.”
Tất cả mọi người gật đầu, một đám người vọt ra ngoài cửa.
Thiên Tôn lắc đầu, “Ta không chơi cái này, ta đi tìm Tiểu Tứ Tử ăn khuya.”
Mọi người ở cửa đợi khoảng nửa chén trà nhỏ, trong viện vẫn không có động tĩnh gì. Triển Chiêu áp tai vào cửa nghe thử, sau đó đưa tay gõ cửa.
Theo tiếng đập cửa của Triển Chiêu, chợt nghe từ bên kia truyền đến tiếng bước chân.
Triển Chiêu nghiêng đầu … Trừng mắt nhìn, sao cảm thấy tiếng chân này quen thuộc như thế?
Tiếp đó, cửa mở ra, một nữ tử xinh đẹp mặc một thân hồng y đứng ở đó, cười nói, “Chiêu Nhi ngươi về rồi?”
Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường bên cạnh Triển Chiêu cũng sửng sốt, mọi người phía sau dụi mắt … Trước mắt là ai? Dĩ nhiên là Hồng Cửu Nương.
Bàng Dục sờ thử tay Cửu Nương, “Thiệt hay giả… Ai nha!”
Tiểu Hầu gia sờ chưa xong đã bị đập, Cửu Nương chống hông mắng hắn, “Muốn chết a, động tay đông chân, lão nương có thể làm nãi nãi ngươi đó tiểu hỗn đản!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lúc này tất cả mọi người có một nghi vấn —— Cửu Nương đến đây từ lúc nào?
“Đứng ngốc ngoài cửa làm gì mau vào trong!” Cửu Nương dẫn mọi người vào.
Bàng Dục xoa gáy nói với Bao Duyên, “Thật nha! Đúng là đầu gia cũng sưng lên rồi.”
Bao Duyên sờ thử ót hắn, quả thật có một chỗ u lên.
Chỉ là khi vào cửa viện, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Bọn họ hiện tại không ở tiểu viện phía trước Miêu Miêu lâu, mà là ở Ma Cung!
…
Nơi mọi người đứng lúc này là phần Ma Cung ở giữa sườn núi, gian nhà của Cửu Nương, trong viện Ngô Nhất Họa đã ở, đang cùng một tiểu lão đầu chơi cờ.
Triển Chiêu vẻ mặt khiếp sợ nhìn lão nhân kia, “Tiểu Kim Công!”
Lão nhân kia cười hì hì nhìn Triển Chiêu, “U, tiểu Chiêu Nhi đã về rồi!”
Ngô Nhất Họa bất mãn, “Chỉ chào Kim gia không chào ta?”
Triển Chiêu há hốc miệng, không thể tin được nên không thể nói lời nào.
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, tiểu Kim Công… Lão nhân kia hẳn là một vị trưởng giả đã tạ thế, sao lại gặp được?
Bàng Dục chỉ vào mặt đất, “Nhìn kìa! Có chân có bóng! Là người thật a!”
Ngô Nhất Họa và tiểu Kim Công lộ ra vẻ mặt mạc danh kỳ diệu, cười tiếp tục chơi cờ.
Bạch Ngọc Đường khẽ vỗ vỗ Triển Chiêu, ra hiệu cho hắn ngẩng đầu nhìn.
Triển Chiêu ngẩng đầu, sửng sốt… Chỉ thấy phía trên là Ma Sơn, cung điện Ma Cung ở trên đỉnh núi nguy nga rực rỡ ánh đèn, phảng phất có thể nghe được tiếng các lão đầu lão thái nói chuyện.
Triển Chiêu lui về phía sau cổng, chợt đơ người đứng ngốc một chỗ … Cảnh trước mắt không phải ở Khai Phong Phủ, mà là ở Ma Sơn, từ sườn núi đến chân núi, là các loại đại trạch san sát, dưới chân núi bao quanh là rừng rậm và các thôn trang nhỏ… Xa xa là Thường Châu Phủ phồn hoa dưới ánh đèn rực rỡ.
Sau khi Triển Chiêu lui ra cổng, Bạch Ngọc Đường và mấy người còn lại cũng ra theo, cảm thấy chính mình đang nằm mơ!
“Phải làm sao để tỉnh lại?” Lâm Dạ Hỏa hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu đưa tay che lại một mắt.
Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ tới phương pháp Triển Chiêu từng dạy cho, Vì vậy cũng che một mắt lại, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng không vì nhắn một mắt lại mà trở nên mờ ảo hoặc xuất hiện gợn nước, vẫn rõ ràng chân thực như thường.
Triển Chiêu túm lấy tay Lâm Dạ Hỏa, ra sức nhéo.
“Ai nha!” Hỏa Phụng đau đến mức nhảy dựng, xoa tay nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Tỉnh chưa?”
Lâm Dạ Hỏa không nói gì, khắp nơi nhìn một chút, “Không a vẫn ở Ma Cung… Mà ngươi đó, sao nhéo ta mà không nhéo Chuột nhà người!”
Triển Chiêu lắc đầu, “Thôi, không nỡ! Phải mạnh tay mà …”
Mọi người nhìn trời.
Lâm Dạ Hỏa xoa xoa tay nghĩ bụng, ngươi cũng biết ngươi mạnh tay à.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, con Mèo này dù thế nào thì bây giờ cũng rất tỉnh táo a.
“Đã đau như thế vẫn không tỉnh sao?” Trâu Lương hỏi Lâm Dạ Hỏa, thuận tay xoa chỗ đau cho hắn.
Hỏa Phụng vò đầu, “Tà môn chết đi được!”
Khi mọi người ở đây hết đường xoay xở, đột nhiên nghe được một thanh âm truyền đến, “Cha các ngươi đang làm gì?”
…
Mọi người sửng sốt, sau đó… Cảnh tượng trước mắt dần dần tiêu tán, thật giống như tản sương mù, Ma Cung và nhóm Cửu Nương đều nhàn nhạt tiêu thất trước mắt mọi người.
Mà càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là, bọn họ bây giờ còn đứng ngốc tại chỗ, không ở trong viện đằng trước Miêu Miêu lâu, mà là ở bên ngoài, đồng thời cửa viện vẫn đóng.
Bọn họ ngay cả vị trí cũng chưa di dộng, Lâm Dạ Hỏa nhìn tay mình một chút, không au a.
Bàng Dục cũng xoa ót của mình, không thấy cục u đâu hết …
Biến hóa duy nhất chính là, Tiểu Tứ Tử không biết chạy tới từ lúc nào, mặc áo ngủ, một tay cầm chén nhỏ, một tay túm vạt áo Công Tôn.
Công Tôn nhìn chằm chằm nhi tử một chút, đột nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy xoa nắn.
Tiểu Tứ Tử cho rằng Công Tôn đang cù bé, cười khanh khách trốn phía sau Triệu Phổ, sữa đậu nành trong tay xém nữa bị đổ.
Công Tôn chỉ vào nhi tử hỏi mọi người, “Đây là… Thiệt hay giả?”
Mọi người cũng đều nghiêng đầu nhìn Tiểu Tứ Tử —— khó xác định nha.
Tiểu Tứ Tử uống sữa đậu nành, nói, “Tôn Tôn vừa tìm con ăn khuya, chúng con ăn hai khối vân phiến cao, rồi Tôn Tôn bảo con tới tìm mọi người a.”
“Gọi ngươi đến làm gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Nói là để đánh thức các ngươi.” Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, “Cha các ngươi làm chi đứng ngốc ở đó bất động?”
Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử, “Vừa rồi chúng ta không hề di chuyển sao?”
“Không có nga!” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Lúc ta tới sữa đậu nành còn nóng, nhìn một hồi sữa đậu nành lạnh mất mà các ngươi nga! Như là đang đứng ngủ thế nhưng lại mở mắt.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đúng lúc này, cửa viện mở, Ân Hầu đi ra.
Triển Chiêu và mọi người nhìn vào bên trong cửa… Nhưng ở đó chính là Miêu Miêu lâu và tiểu viện vẫn còn một cái hố, không có Ma Cung không có Cửu Nương cũng không có tiểu Kim Công Ngô Nhất Họa.
Mọi người há to miệng, ngốc hồ hồ nhìn Ân Hầu.
Ân Hầu nhún vai, “Các ngươi muốn thử mà.”
Âu Dương vươn tay, không lớn không nhỏ khoác lên Ân Hầu, “Lão gia tử, nghìn vạn lần đừng để ngoại nhân biết ngài có bản lĩnh này nha!”
Ân Hầu bật cười.
Âu Dương thuận miệng dặn dò mọi người, “Ai cũng không được nói ra ngoài nha, cái này giữ lại để mình chơi!”
Triệu Phổ túm Âu Dương ra, hiếu kỳ hỏi Ân Hầu, “Lão gia tử, bí quyết ở nơi nào a?”
Tất cả mọi người gật đầu, từ lúc nào thì bắt đầu trúng nhiếp hồn thuật?
Ân Hầu chỉ chỉ hai mắt của mình, nói, “Cái này và mắt Ma Vương có cùng nguyên lý, lúc ta ám toán các ngươi không phải sau khi các ngươi ra khỏi viện, mà là trước đó.”
“Nói cách khác, lúc bọn con ra ngoài là đã trúng chiêu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Ân Hầu gật đầu, “Không sai.”
“Thế nào làm được a?” Triển Chiêu nghiêm mặt nhìn ngoại công, ý là ——chiêu thức cao cấp như thế mà ngươi dĩ nhiên không dạy cho ta!
Ân Hầu đưa tay sờ sờ đầu hắn, “Cái này phải dựa vào nội lực, muốn học cũng không học được.”
Tất cả mọi người nhướn mày nhìn hắn —— trừ nội lực ra thì cần gì a?
Ân Hầu suy nghĩ một chút, nói, “Chắc là thiên phú.”
Mọi người nhìn trời.
“Ngoại trừ cần tới người ngoài đánh thức ra … Có có cách nào để tỉnh lại không ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Ân Hầu mỉm cười, “Cái này… Ngươi hỏi thử sư phụ ngươi xem.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ân Hầu nói, “Ta cũng không biết, ta chưa từng trúng nhiếp hồn thuật, thông thường đều là ta làm với người khác.”
Tất cả mọi người mạc cằm.
“Sư phụ ngươi là người duy nhất không trúng nhiếp hồn thuật của ta, có thể tự mình tỉnh táo lại.” Ân Hầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta khi còn bé đều lấy nó ra chơi đùa, còn đánh cuộc, về phần hắn làm thế nào phá nhiếp hồn thuật, ngay cả Yêu Vương cũng không biết.”
Mọi người duy trì biểu tình “cuối cùng cũng được trải nghiệm” há mồm ngây ngốc nhìn Ân Hầu.
“Nhiếp hồn thuật có hai yếu điểm.” Ân Hầu nói, “Đệ nhất là phải xuất kỳ bất ý! Lão thái thái kia trong lúc được cứu đã bắt đầu sử dụng nhiếp hồn thuật rồi.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ —— thì ra là thế.
“Điểm thứ hai là.” Ân Hầu nói, “Nhiếp hồn thuật cũng không phải thần thuật gì, ngươi vĩnh viễn không thể bắt một người nhìn thấy cảnh tượng mà bọn họ chưa từng được thấy.”
Mọi người xoa cằm, “Đúng nga… Chúng ta đều đi qua Ma Cung, đều gặp qua Cửu Nương và Ngô Nhất Họa…”
“Nhưng chúng ta chưa thấy qua tiểu Kim Công nga.” Lâm Dạ Hỏa nói.
“Thế nào lại chưa thấy qua, bức tranh đó các ngươi đều xem qua … Khụ khụ.” Ân Hầu thấy mọi người đều trừng hắn đột nhiên ý thức được chính mình lỡ miệng.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bức tranh nào?”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu hắn, nói, “Nga, trước đây ở Ma Cung từng thấy qua bức họa của tiểu Kim Công.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn —— ngươi đang lừa ta đúng không?
“Ngoài ra, còn phải có nội lực áp đảo.” Ân Hầu vội vàng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, “Ba điểm này thiếu một thứ cũng không được.”
Tất cả mọi người cảm thấy thần kỳ.
“Loại công phu như nhiếp hồn thuật này, người làm được không cần học cũng vẫn biết, người không làm được thì luyện tới chết cũng không biết.” Ân Hầu nói, “Loại công phu này không thể loạn dùng.”
Triển Chiêu lo lắng, “Sẽ làm thương thân sao?”
Ân Hầu lắc đầu, “Cái đó thìh kông … Bất quá tất cả võ công trên thế gian này đều như nhau.”
Mọi người vẻ mặt khiêm tốn lắng nghe.
Ân Hầu cười, “Luyện không đủ thì chỉ là gà mờ, luyện quá nhiều… sẽ tẩu hỏa nhập ma. Đặc biệt là nhiếp hồn thuật, một khi không cẩn thận, sẽ hại người hại mình!”