Lòng Có Bao Nhiêu Yêu Sẽ Thành Một Đôi

Chương 68: Phiên Ngoại 9



Tống Hàm Nghi điềm tĩnh mang bao tay vào,trong nhà có cái gì cũng bị nàng làm cho hỗn độn lên hết,dù sao phòng trưng bày mô hình đã tan nát,nơi khác có tan nát cũng chẳng sao,nàng lấy cái đôi giày của Liêu Kính Hàn ấn vào đất cát rồi in dấu giày khắp nhà,muốn tạo thành hiện trường giả của vụ đánh cướp nghiêm trọng,Liêu Kính Hàn từng là thần thám,bày ra hiện trường giả cũng cần chân thật một chút,ngay cả áo của mình nàng cũng xé rách hết một miếng,đầu tóc cũng hơi rối tung,Nghê Tâm ở dưới lầu gọi điện thoại cho Liêu Kính Hàn.

« Kính Hàn,ở nhà gặp cướp,ngươi mau tới đây...a... »

« Ngươi làm gì đó,muốn báo cảnh sát sao ? »

« ...Đại ca ngươi muốn tiền ta cho ngươi...đừng giết ta... »

Nghê Tâm nói đến đây liền cúp điện thoại,quăng cái máy ghi âm giả giọng của tên cướp sang một bên,cầm lên túi bánh thản nhiên ngồi ăn,lần này cho dù Liêu Kính Hàn thông minh thì cũng sẽ bị lừa gạt,Liêu Kính Hàn còn chưa chạy xe về nhà đã quay đầu xe chạy đến nhà Tống Hàm Nghi,ngôi nhà gần đây không có vệ sĩ giám sát 24/24 nữa,vì khu nhà rất an ninh,người ra vào đều cần xác minh thân phận,bây giờ chỉ mới buổi chiều đã có cướp rồi,bọn người này cũng thật lộng hành coi thường dương pháp,nếu họ dám động đến lão bà thì nàng sẽ sống chết với họ,tuy căng thẳng nhưng không quen gọi cảnh sát chi viện,nàng chạy đến nơi không có vào bằng cửa chính mà leo hàng rào vào nhà,sợ mình làm kinh động đến bọn cướp thì chúng sẽ uy hiếp người trong nhà.

Vào nhà bằng cửa sau phát hiện trong nhà không thấy ai,sàn nhà có nhiều dấu giày,theo quan sát sơ bộ thì size giày này có lẽ phải là nam nhân cao trên mét tám,nàng chạy vào bếp cầm lên con dao,còn bao nhiêu thì mang vào tủ giấu hết,đi lên lầu phát hiện Nghê Tâm nằm hôn mê trên sàn nhà,kiểm tra thấy còn hơi thở nên nàng ôm Nghê Tâm vào căn phòng an toàn rồi khóa cửa lại,nhanh chống chạy đi tìm Tống Hàm Nghi,Nghê Tâm híp con mắt nhìn xem Liêu Kính Hàn còn ở đây không,nàng lấy điện thoại nhá máy cho Tống Hàm Nghi để thông báo Liêu Kính Hàn đã đến,Tống Hàm Nghi đang ngồi rạch nát sofa liền quăng con dao đi chổ khác,kéo vai áo xít xuống một chút để lộ bờ vai tuyết trắng,nằm trên sàn giả bộ ngất xĩu.

« Lão bà ngươi làm sao vậy »

Liêu Kính Hàn hốt hoảng chạy đến đở Tống Hàm Nghi lên,không biết người trong nhà đã đi đâu hết,bỏ lại hai nữ nhân yếu đuối,vào nhà nãy giờ cũng không nhìn thấy tên cướp nào ở đây,Tống Hàm Nghi giả bộ mệt mõi mở mắt ra,nàng bày ra vẻ mặt thống khổ nhìn Liêu Kính Hàn.

« Lão công...là ngươi đã đánh đuổi mấy tên cướp đáng sợ kia đi sao,nếu ngươi đến trể chút nữa sợ là...sợ là ta đã bị bọn họ... »

Tống Hàm Nghi không biết lấy đâu ra nước mắt,nàng đôi mắt đẫm lệ ôm chặt lấy Liêu Kính Hàn,trình độ diễn xuất của nàng đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần,căn bản tạm thời có thể đánh lừa được khúc gỗ mục,Liêu Kính Hàn đau lòng cẩn thận đở nàng đứng dậy,lấy áo khoác của mình mặc vào cho nàng,rồi đưa cho con dao.

« Có ta ở đây đừng lo lắng,đóng chặt cửa phòng ở đây đợi ta biết không,ta đã gọi điện cho cảnh sát rồi,có lẽ lát nữa họ sẽ đến »

« Lão công đi đâu vậy ? »

« Bắt cướp »



Tống Hàm Nghi còn chưa kịp ngăn cản thì Liêu Kính Hàn đã lao ra ngoài,thật không ngờ lão công của nàng có máu liều mạng như thế,Liêu Kính Hàn chỉ sợ bọn cướp sẽ quay lại,lúc đó cảnh sát đến không kịp càng nguy,không biết bọn chúng mang theo vũ khí gì và có mấy tên,nàng chạy đến phòng làm việc lấy ra khẩu súng,tuy rằng sử dụng súng là phạm pháp nhưng nàng đã được cấp giấy phép,ra đến bên ngoài nhìn thấy Nghê Tâm y phục hỗn độn đang đi về phía mình.

« Kính Hàn,ngươi tới rồi sao,bọn chúng đi đâu hết rồi ? »

« Ta vào nhà lại không thấy ai,ngươi thế nào rồi có bị thương hay không ? »

« Ta không có sao,có lẽ lúc nãy vì thấy ta gọi điện cho ngươi bọn cướp tưởng là cảnh sát nên đã bỏ chạy hết »

Liêu Kính Hàn lấy tay vuốt chân mày quan sát căn nhà,đi vào căn phòng trưng bày mô hình liền muốn hôn mê,tất cả đồ trưng bày bên trong đều không còn hình dáng gì nữa,bọn cướp sẽ không phải là có thù với nàng đi,vào đây đánh cướp còn có thời gian rảnh đi tàn phá bảo bối của nàng,chuyện này thật là có điểm kỳ quái,nàng đang suy nghĩ thì Tống Hàm Nghi chạy đến.

« Lão công,trong nhà không có ngươi thật quá nguy hiểm,nữ nhân yếu đuối như ta phải làm sao đây »

« Đúng vậy hay là ngươi dọn về đây đi,ta sợ là mấy tên cướp kia lại đến,bọn chúng quá hung tợn,lần sau không biết có may mắn như vậy hay không »

Liêu Kính Hàn nhìn một người hát một người hò,bây giờ suy nghĩ lại nàng thấy hoài nghi về tính thiết thực của sự việc,Tống Hàm Nghi sẽ không có kinh khủng đến nổi dựng lên sự việc này đi,cho dù có thì chẳng lẽ Nghê Tâm cũng hùa theo hay sao.

« Bọn cướp có mấy tên ? »

« Có hai tên »

« Ba »

Tống Hàm Nghi nói có hai vậy mà Nghê Tâm lại nói ba,rõ ràng là phối hợp không ăn ý,nhìn hai người cũng không giống quá hoảng sợ mà nhớ nhầm,Liêu Kính Hàn đoán được chuyện gì xảy ra rồi,hai nữ nhân này thật sự là muốn hù dọa người,nàng nhàn nhạt mỉm cười,dùng chân đạp mạnh lên con robot bị hư trên sàn nhà.

« Thật không biết là tên cướp nào có thù oán với ta,rảnh rổi đến nổi mang mấy mô hình này ra ban công quăng bỏ,kỳ quái nhất là tất cả các cánh cửa trong nhà không có bị khóa,điện thoại bàn cũng không bị cắt dây,mà điện thoại của các ngươi cũng không bị tịch thu,két sắt trong phòng đáng lý nên sớm bị cậy banh,tuy rằng ở dưới nhà đều là dấu giày nhưng trên này thì không,xin hỏi hai vị tiểu thư bây giờ ta có nên nhờ cảnh sát đến điều tra hay không ? »

Tống Hàm Nghi và Nghê Tâm đứng hình tại chổ,Liêu Kính Hàn không hổ danh từng là thần thám,mới đây đã chỉ ra nhiều sơ hở như thế,ăn cướp vào nhà nên khóa cửa để ngăn chủ nhà chạy ra ngoài cầu cứu,ở dưới lầu dấu giày đầy sàn nhà thì ít ra nơi này cũng nên dơ một chút,nữ chủ nhân của ngôi nhà vốn thích sạch sẽ,chẳng lẽ cướp vào nhà mà Tống Hàm Nghi còn rảnh rổi kêu bọn họ cởi giày ra rồi mới lên lầu muốn cướp gì thì cướp hay sao,Tống Hàm Nghi xấu hổ đỏ mặt,nàng cố tình dựng lên hiện trường lý tưởng,còn nghĩ nó đã hoàn mỹ không sơ hở,thì ra nó có nhiều sơ hở như thế,lần này không biết nên thế nào ăn nói,Nghê Tâm mỉm cười cố gắng bào chữa.



« Ha ha ha,ngươi thật thông minh,bọn ta vốn đang đóng kịch,nhưng xin ngươi đừng hiểu lầm,lúc nãy thật sự có cướp,bất quá không nghiêm trọng như thế... »

« Các ngươi diễn xuất không tệ,có thể đoạt giải oscar »

Liêu Kính Hàn đi qua phòng bên cạnh lấy ra máy hút bụi và một cây chổi trao giải oscar cho hai người,Tống Hàm Nghi lúng túng cầm lấy cây chổi,sớm biết chuyện sẽ bị bại lộ thì nàng đã không phá banh căn nhà,bây giờ dọn lại quá vất vả,không thể đánh lừa được Liêu Kính Hàn còn bị vạch trần bí mật hảo mất mặt,Liêu Kính Hàn không biết hai nữ nhân này chơi trò gì làm cho căn nhà hỗn loạn lên hết,bây giờ nàng mới phát hiện thì ra Tống Hàm Nghi mọi khi điềm tĩnh cũng có lúc điên cuồng thành như vậy,nàng gọi cho đồng nghiệp cũ trong ngành cảnh sát kêu họ không cần đến nữa,cũng xin lỗi vì làm phiền đến họ,Tống Hàm Nghi gọi điện cho người làm trở về,lúc nãy nàng cho họ ra ngoài giải trí nửa ngày,lần này phải nhờ họ trở về giúp mình dọn dẹp chiến trường,Liêu Kính Hàn cởi ra áo khoác phụ giúp một tay,xem cái gì xài được thì giữ lại không thì mang đi vứt hết,nàng chỉ hơi tức giận vì hai người lừa gạt mình,nhưng lần này may mắn không có cướp thật.

Tống Hàm Nghi mất nửa tiếng phá banh căn nhà,bây giờ đám người dọn dẹp hết mấy tiếng mới coi như xong chuyện,ai cũng đang âm thầm nguyền rủa nàng rảnh rổi mà phá hoại rồi bắt họ dọn dẹp,nàng ở dưới lầu đang nấu ăn,vì hết cách cứu vãn hôn nhân nên nàng mới phải hy sinh,tệ hại nhất là không thể đạt được ý đồ,dọn xong Liêu Kính Hàn liền mệt mõi nằm dài trên sàn nhà,nếu biết mệt như thế thì ban ngày đã không đi tập gym,để dành khí lực đến đây dọn dẹp,nàng thật muốn dùng roi mây đánh cho cặp mông tuyết trắng của Tống Hàm Nghi cho nở hoa,quậy phá như vậy còn muốn sinh hài tử cho nàng,chỉ sợ là có hài tử rồi thì nàng phải điên đầu vì hai mẹ con.

« Đi tắm rồi ăn cơm thôi lão công »

Tống Hàm Nghi mỉm cười gõ vào cửa phòng mấy cái,trong tay nàng đang cầm bộ y phục của Liêu Kính Hàn còn để lại đây,khi dọn đồ rời đi thì Liêu Kính Hàn vẫn chưa dọn hết,nàng biết là Liêu Kính Hàn chưa thật sự muốn tuyệt tình với mình,Liêu Kính Hàn buồn bực ký nhẹ vào trán Tống Hàm Nghi một cái.

« Sau này ngươi còn phá hoại thì tự mình dọn đi,đã trể rồi ta phải đi về »

« Ở lại dùng cơm xong rồi về cũng được,lúc nãy ta có gọi cho mẹ nói ngươi đang ở đây,mẹ nói là không có chừa cơm cho ngươi,kêu ngươi ở đây ăn đi »

Tống Hàm Nghi thật có gọi cho Bella,bị nàng mang mẹ ra uy hiếp Liêu Kính Hàn bỉu môi,Liêu gia bây giờ sớm không muốn chứa chấp Liêu Kính Hàn nữa,Bella thường hay diện lý do để đuổi nàng đi,nàng đang suy tính việc dọn đến công ty sống,ngăn ra một nửa căn phòng làm việc liền có thể xây thành phòng ngủ bí mật,hai người đi xuống lầu dùng cơm với mọi người trong nhà,bữa cơm này là Tống Hàm Nghi chuẩn bị dùng để cám ơn mọi người đã vì mình mà vất vả,nàng không dám nhắc đến chuyện kêu Liêu Kính Hàn dọn về nữa,cũng không dám nói linh tinh chọc giận đối phương,Liêu Kính Hàn chịu ở lại dùng cơm là tốt rồi,nàng biết Liêu Kính Hàn còn yêu mình,nên vừa hay tin nàng gặp chuyện liền chạy đến,lúc nãy vẫn còn gọi nàng là lão bà nga,mọi người đang dùng cơm thì Hứa Gia Văn mang theo Hạ Lam Ngưng đến,Diệp Vũ An cũng đến đây,là Nghê Tâm gọi họ đến,để cho mấy tên khốn này ra ngoài nhậu nhẹt gái rú chi bằng kêu họ đến đây nhậu đi,ở đây có cả ba mỹ nhân không tốt hơn sao,Tống Hàm Nghi không phản đối mà rất hoan nghênh,có họ ở đây thì Liêu Kính Hàn sẽ không trở về sớm,say rượu thì càng tốt.

Trước kia muốn xem đá banh thì Liêu Kính Hàn thường ra quán bar xem cùng họ,sợ xem ở nhà làm ồn đến giấc ngủ của Tống Hàm Nghi,dù muốn nhậu cũng lén lút đợi Tống Hàm Nghi ngủ rồi mới dám mở của cho huynh đệ vào,ba người trốn ở trong căn phòng vắng vẻ để uống rượu thỏa thích,Tống Hàm Nghi dù có hay vẫn giả bộ không biết,nàng không có độc tài đến nổi ngăn cấm,chỉ không muốn Liêu Kính Hàn uống nhiều rượu hại sức khỏe,Tống Hàm Nghi làm vợ hiền ngồi bên cạnh rót rượu cho Liêu Kính Hàn,nhìn Tống Hàm Nghi đột nhiên ôn nhu quan tâm làm cho nàng cũng dị ứng theo,lúng túng cầm lên ly rượu,Diệp Vũ An ngồi bên kia choàng tay lên vai Nghê Tâm.

« Mau nhìn xem lão bà của người ta chu đáo ra sao,lão bà mau rót rượu cho ta »

« Ngươi muốn chết sao,mau lột tôm cho ta ăn »

Nghê Tâm nhéo mạnh vào lỗ tai Diệp Vũ An,Tống Hàm Nghi bình thường bá đạo,ai làm sai chuyện liền hạ lệnh khai tử,bây giờ biết mình có lỗi nên mới chịu xuống nước ôn nhu chiếu cố Liêu Kính Hàn,Diệp Vũ An cũng muốn được ân cần quan tâm thì còn lâu nàng mới phục vụ,Diệp Vũ An mất hết sĩ diện,ngoan ngoãn cúi đầu lột tôm cho Nghê Tâm ăn,Tống Hàm Nghi mỉm cười lắc đầu,tỷ muội của nàng quả thật cũng quá dã man,so ra còn bá đạo hơn cả nàng,Hứa Gia Văn đang mỉm cười thì phát hiện Hạ Lam Ngưng trừng mắt nhìn mình,nàng lúng túng uy trái cây cho Hạ Lam Ngưng ăn,mấy nữ nhân này thật sự quá kinh khủng,ba huynh đệ bọn họ không dám đắc tội.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv