Tại bệnhviện, mỗi ngày đều dùng súp bổ mà Tần Tử Tấn đưa tới, Diệp Vân có chútngần ngại, dù sao chính mình cũng không phải là người phú quý, cảm giáchưởng thụ đãi ngộ này, thật đúng là khó có thể quen được.
Cô liền muốn sớm ra viện, đã mấy lần đề cập với Tần Tử Tấn, nhưng anh lúc nào cũngkiên trì rằng cô phải khỏe trở lại mới được, thế nên cô cũng chẳng buồnnói nữa.
Cuối cùng,khi bác sĩ đồng ý, tuyên bố tình trạng sức khỏe của Diệp Vân đã hoàntoàn hồi phục thì Tần Tử Tấn mới cho phép cô gói gém đồ đạc trở về nhà.
Thế nhưng trở về nhà lúc này lại khiến Diệp Vân không khỏi lo âu.
Diệp Tuệ trước khi đi Pháp, đã dặn đi dặn lại Tần Tử Tấn phải cực kỳ chiếu cố em gái của cô, mà anh cũng rất nghiêm túc đáp ứng.
Cuối cùng,Diệp Tuệ còn kéo em gái ra một chỗ, cẩn thận dặn dò: “Ra viện phải đitheo em rể, không nên lại để xảy ra chuyện, chị không chịu nổi lần nữađâu. Em cũng đừng cảm thấy không được tự nhiên, người đàn ông này làngười tốt, là phúc của em, ráng mà hưởng thụ lấy. Đừng khiến cho bảnthân không thoải mái, ủy khuất tới cháu trai của chị, chị trở về sẽ tính sổ với em!”
Cuối cùng Diệp Vân đành bất đắc dĩ, thuận theo Tần đại nhân cường thế mà theo anh trở về nhà trọ.
Đến khu cưxá, từ cổng tới cửa ra vào nhà trọ đều được tự động hóa phục vụ, chỉ cần sử dụng một cái điều khiển từ xa nho nhỏ trong tay là mọi vấn đề đượcgiải quyết. Diệp Vân không khỏi cảm khái đúng là con người tân tiến, cótiền liền có thể hưởng thụ sự xa hoa.
Vào cửa, Tần Tử Tấn liền kéo rương hòm vào nhà sửa sang lại, để lại Diệp Vân mộtmình ngồi trong đại sảnh, quan sát gian phòng, lại không khỏi một lầnnữa cảm khái. Phòng ốc rộng rãi thoáng đãng, bố cục đơn giản, nhưng lạikhông thiếu phần sắc thái, đồ trang trí tuy ít nhưng đề là mặt hàng caocấp, trong phòng này còn bố trí một hệ thống rạp chiếu phim gia đình rất hiện đại. Phía bên ngoài cửa sổ là ban công hình vòng cung xin xắn,trên thành ban công được chất đầy những bồn cây cảnh, có thể thấy chủnhân cũng là người yêu thích những công việc sinh hoạt trong ngày.
Nhìn mộtlúc, Diệp Vân lại nhớ tới lời dặn dò của chị, phải áp chế sự tự ti củabản thân, nhưng cô không hỏi cảm thấy mình và hoàn cảnh hiện tại sâu sắc không tương xứng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Cô nghiêng đầu, liền thấy Tần Tử Tấn đang nhìn mình, vẻ mặt nhu tình.
“Không cógì, chỉ là nghĩ tới chị, không hiểu chị ấy thế nào rồi?” Diệp Vân nhậnthấy trong phòng chỉ có hai người, không khỏi có chút khẩn trương.
Trước kiahai người gặp mặt đều ở chỗ đông người, ngay cả khi nằm viện cũng có chị cô cùng y tá, lúc đó không hề có cảm giác lúng túng này.
Nhưng mà lúc này, thật sự chỉ có hai người ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi cô không biết làm thế nào.
Tần Tử Tấnnhìn vẻ mặt mờ mịt không biết làm gì của cô, sợ là cô còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, liền thích thú săn sóc: “Mệt mỏi phải không? Vậy nên về phòng nghỉ ngơi, để anh đỡ em.” Rồi mặc kệ Diệp Vân có nguyện ý haykhông, vừa dứt lời anh liền bắt đầu động tác.
Diệp Vân đành phải mặc anh, đi lại nhiều cả buổi sáng quả thực là có chút mệt mỏi.
Bước vàophòng ngủ, cô lại sửng sốt, gian phòng rộng rãi, phong ngắn hào nhoángnhưng không xa xỉ, chỉ trang trí vài vật phẩm đơn giản, giường lớn trắng tinh không một nếp nhăn, biểu hiện được sự tươm tất của chủ nhân, rấtcó phong cách của Tần thị.
Diệp Vân khó khăn mở miệng: “Hình như, giống như là đi nhầm phòng nha, phòng khách ở đâu, để em tự mình tới!”
Tần Tử Tấnkéo vai Diệp Vân, nâng khuôn mặt mà hai gò má đã sớm ửng hồng, ngữ khícủa anh nhu hòa mà kiên quyết: “Em là phụ nữ có thai, bụng càng ngàycàng lớn, lúc nào cũng cần có người để ý tới. Phòng khách cách phòng anh khá xa, lại cách âm tốt, nếu có chuyện gì cũng khó mà phát hiện kịp,nếu anh không kịp thời tìm tới, sợ là hậu quả sẽ khiến cho cả hai chúngta không muốn thừa nhận. Vì bản thân em, cũng vì con, em phải ở cùng một chỗ với anh, trong phạm vi tầm mắt của anh, để lúc nào cũng có thểtrông nom em.”
Diệp Vân không khỏi cảm động, người này quả thực luôn suy nghĩ cho cô, nhưng trong vô thức cô luôn kháng cự lại anh.
Ở chung nhà vốn đã rất xấu hổ, lại cùng giường chung gối, không tránh khỏi khiến cô bối rối.
Mà trong đầu Diệp Vân lại bất giác nhớ tới đêm đó, người nào đó trên người cô truyền đến hơi nóng khiến cô có cảm giác như nóng phỏng cả người, dư vị ấyphảng phất như chỉ mới hôm qua. Thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịnkhông được lại đỏ lên.
Tần Tử Tấnvốn tinh ý, tất nhiên là hiểu được ý nghĩ của Diệp Vân, tỏ vẻ chạm tự ái nói: “Chẳng lẽ em cảm thấy, anh là loại mặt người dạ thú, ngay cả phụnữ có thai cũng không buông tha?” Ngữ khí của anh pha chút sầu não.
“Khôngphải!” Diệp Vân cuống quít phủ nhận, chỉ là cô cảm thấy sự việc pháttriển quá nhanh, có cảm giác không chân thật mà thôi.
“Ừ, vậy thìan tâm ở lại đi, anh đi chuẩn bị nước cho em tắm, áo ngủ mới mua đã giặt sạch sẽ, đầu đã sắp xếp trong tủ rồi.” Một câu đã định, gọn gàng màlinh hoạt, không chờ Diệp Vân phản ứng, anh liền hướng phòng tắm mà điđến.
Diệp Vân bất đắc dĩ, ở trước mặt anh, cô chẳng khi nào tỏ ra cường thế được, đànhvui vẻ quay đi tìm y phục. Đẩy cửa a, tủ quần áo này nhìn như một tiểuphòng, xắp xếp như quầy trưng bày ở cửa hàng, trên kệ còn treo các loạiquần áo chỉnh tề. Cô nhìn lướt qua, ánh mắt chạm tới một gian treo đồ,toàn là đồ ngủ của phụ nữ, bên cạnh còn có vài bô đồ ngủ giành cho nam,trong nội tâm cô lại không khỏi thấy xấu hổ, người này cũng không biếtlà có thể tính toán được những việc gì nữa.
Diệp Vân xấu hổ đi tới chỗ hành lý của mình, anh cái gì cũng có, nhưng những đồ cánhân như quần áo lót thì vẫn nên dùng của chính mình thì hơn. Nhưng khimở vali ra, cô ngạc nhiên đến sững sờ, sao lại không thấy?
“À, đã dọn đi cho em rồi, ở trong này này, chỉ là anh thấy mặc loại nội y đó không tốt cho phụ nữ có thai, có chút … vướng víu!”
Diệp Vânnghe xong, trên mặt lại hiện ra vẻ quýnh quáng, ngẩng đầu liền thấy TầnTử Tấn đang đứng tựa vào cửa tủ, tay chỉ vào một ngăn trong tủ, vẻ mặtthích ý, lại có vài phần chế nhạo nhưng thập phần là hứng thú.
Người này, thật không còn gì để nói, Diệp Vân không thèm để ý tới anh, lấy quần áo, lướt qua anh mà đi tới phía phòng tắm.
Không ngờchưa đi được mấy bước, liền bị anh từ phía sau nhốt chặt trong lòng,Diệp Vân nhất thời luống cuống, không dám tùy ý nhúc nhích, chỉ có thểđứng yên tại chỗ.
Hai ngườirúc vào nhau, vị trí cả hai đứng lúc này, có ánh sáng mặt trời đầu đôngtheo cửa sổ nhẹ nhàng như nước chảy tràn vào, chiếu lên hình dáng anh ôm cô, cảm thấy thật ôn nhu ấm áp.
Diệp Vân cảm thấy tim đập “Bình bịch” trong lồng ngực, không thể điều khiển đượcnhịp tim của bản thân, dường như càng lúc càng tăng tuần suất.
Sau nửangày, từ đỉnh đầu Diệp Vân truyền đến tiếng thở dài, chỉ nghe người nọtrầm thấp cất tiếng nói bên tai cô: “Em đấy, nha đầu này, sao không thểthành thật với trái tim mình, còn muốn chạy đi đâu? Không thể chính bảnthân mình thản nhiên đối mặt với anh sao?” Ngữ khí của Tần Tử Tấn thậtlà bất đắc dĩ.
Diệp Vân đau lòng, đúng vậy, cô cho tới bây giờ đều rất đau lòng vì anh. Bởi vì quáđau lòng nên không dám tới gần, sợ chính bản thân mình quá bình thườngkhông xứng với anh, không thể nào làm cho anh hạnh phúc, một mực bỏ quasự rung động sớm đã hình thành trong lòng mình, lúc nào cũng do dự không tiến, luôn bồi hồi với bản thân mình.
“Thế nhưng, chuyện của chúng ta là như thế nào đây?”
Diệp Vân nhớ lại từng giây phút quen biết với anh, vốn là không hề cùng xuất thân,hai con người xa lạ gặp nhau vì một cơn say rượu, sau đó lại không ngờmà tạo nên một sinh linh bé nhỏ, rồi gặp lại, quen biết, thậm chí hômnay ôm nhau, trong lòng chỉ cảm thấy giật mình như trong mộng, phiềnmuộn không thôi.
Tần Tử Tấnxoay Diệp Vân lại, thâm tình nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Không có con,em nói chúng ta không có quan hệ, anh không phủ nhận, anh sẽ cố gắng tạo dựng mối quan hệ với em. Đã có con, em nói không có tình cảm, anh không thừa nhận. Tấm lòng của anh bày ra trước mặt em, rõ ràng như ban ngày,chỉ cần em khẽ vươn tay là có thể đạt được, nhưng em lại không muốn đụng vào.”
Những lời tâm huyết, tất cả đều nói thẳng ra, thật làm cho động lòng người.
“Nếu nhưlòng của em vẫn chao đảo không vững vàng, vậy hãy để cho anh tới cố định nó, làm cho nó vững chắc. Anh chưa từng theo đuổi ai, không biết phảilàm thế nào cho em vui. Nhưng như vậy thì có làm sao!”
Tần Tử Tấnchợt hạ mình xuống, đặt một đầu gối xuống đất, giống như tôn sùng một vị thần, nhu hòa hôn lên phần bụng nhô lên của Diệp Vân, dùng tay của mình nắm nhẹ lấy bàn tay của cô, anh nhẹ hôn lên lưng bàn tay của cô, lạikhẽ giương mắt, thâm tình mà chân thành nói: “Nữ vương, xin tiếp nhậntấm chân tình chân thành của tôi!”
Diệp Vân như say, có lẽ từ giờ khắc này, cô nên tin tưởng, tin tưởng tình yêu, tin tưởng vào câu chuyện cổ tích về cô bé lọ lem!
Chỉ là, mộtlần nữa cho cô chút thời gian, để cô có thể xác định rõ ràng, có thểthêm tin tưởng vững chắc, để cho cô nắm bắt lấy sự ôn hòa này, không bao giờ … không còn muốn buông ra! Cô đã có đáp án cho đáy lòng mình.