Ngày 29 là thứ sáu, Nhan Vị tỉnh lại nhìn thấy trần nhà của ký túc xá, bỗng cảm thấy vui mừng.
Giang Ấu Di tiếp tục trốn tránh cô, trong tiết vì không để nghĩ đông nghĩ tây, cô bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Tiết toán, hôm qua có bài thi trắc nghiệm, giáo viên Toán bảo các bạn nhìn chỗ sai của mình, sau đó đọc tên Nhan Vị: "Nhan Vị, em cầm bài ra đây một chút."
Chu Hiểu Hiểu lo lắng, hôm qua nàng nhìn thấy Nhan Vị chưa làm xong bài đã nộp lên, như vậy khẳng định sẽ bị mắng.
Người được lo lắng vẻ mặt thản nhiên, Nhan Vị nhìn sơ bài làm, cầm nó đứng lên, gót chân va vào chân ghế, tạo nên tiếng động.
Vài bạn học nhìn qua, rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục nhìn chỗ sai, nhưng có hai tầm mắt nhìn theo cô ra khỏi lớp, nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của giáo viên Toán đang phê bình thái độ học tập không tốt của học sinh ngoan.
Trong đó, một tầm mắt là của Chu Hiểu Hiểu, tầm mắt còn lại là của nữ sinh hàng ghế sau cạnh cửa sổ.
Giang Ấu Di ngồi ở sườn lớp học, không nghe được cuộc trò chuyện của hai người, chỉ có thể dựa theo vẻ mặt của giáo viên cùng học sinh đoán cô có lẽ đang bị phê bình.
Hiếm thấy.
Trong chốc lát, cô cung kính khom người, như nhận sai, giáo viên Toán xua tay, hai người một trước một sau về lớp.
Giang Ấu Di đúng lúc cúi đầu, vờ không có gì xảy ra.
Nhan Vị trở lại chỗ ngồi, Chu Hiểu Hiểu lập tức ghé lại gần nhỏ giọng quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Nhan Vị bật cười, còn không phải nộp giấy trắng bị giáo viên lôi ra ngoài mắng thôi sao? Có gì sao với không sao.
Là một học sinh, không nộp giấy trắng vài lần cho giáo viên thì vài năm đọc sách xem như nhạt nhẽo, mất đi sự thú vị của thanh xuân, đó mới là tiếc nuối chân chính.
Đây là đạo lý sau khi Nhan Vị lên đại học mới ngộ ra.
Hiện tại có thể trải nghiệm lại cảm giác thanh xuân, Nhan Vị cảm thấy không tệ, tuy rằng cô cũng không phải cố ý muốn nộp giấy trắng.
Nhưng trong mắt Chu Hiểu Hiểu đây là một việc vô cùng ghê gớm.
Vì để bạn cùng bàn không cần luôn bất ngờ, Nhan Vị sửa lại chỗ sai, nói với Chu Hiểu Hiểu: "Về sau chuyện như vậy rất thường gặp, cậu nhanh chóng làm quen đi."
"Sao?" Chu Hiểu Hiểu vẻ mặt khó hiểu.
Nhan Vị không hề giải thích, cô không nói đùa với Chu Hiểu Hiểu, hiện tại với kiến thức cấp 3 mơ hồ của cô thì cô không phải không muốn làm bài tốt mà là vì căn bản cô không làm được bài này.
Cô đã tốt nghiệp 6 năm rồi, cao trung chọn khoa học tự nhiên là do ba mẹ cô cứng nhắc yêu cầu, sau đó Giang Ấu Di xảy ra chuyện, cô trong một đêm trở nên vô cùng phản nghịch.
Khi thi rớt đại học, học lại một năm cao tam, không màng cha mẹ quở trách cô cắm đầu vào khoa văn, cầm bằng thủ khoa bỏ đại học tinh hoa của thủ đô, thi vào học viện luật nổi tiếng nhất nước.
Khi cô học luật xong ở đại học thì thi nghiên cứu sinh tiếp tục đào tạo sâu, vì triệt để chuyển mình học khoa văn, nên cô đã quên gần hết các tri thức khoa tự nhiên của cao trung, hiện tại cần phải có thời gian để bổ sung.
Nhan Vị bắt đầu vừa đọc sách vừa dò lại bài làm sai, Chu Hiểu Hiểu hoảng hốt quay đầu, như đang mơ màng, không biết nàng đang nghĩ gì, Nhan Vị cũng mặc kệ nàng.
Sau khi tan học, Nhan Vị lại bị giáo viên gọi đến văn phòng, Giang Ấu Di cầm ly lấy nước ấm ở cửa lớp, cô về bàn, thoải mái đặt tờ giấy trắng lên bài, dấu chấm điểm cùng điểm thấp quen thuộc, tên cũng quen thuộc, hai yếu tố hợp vào nhau lại là tin tức lớn.
Cả ngày thứ sáu, Nhan Vị cũng không trò chuyện cùng Giang Ấu Di, Giang Ấu Di là người ở đây, cuối tuần không ở ký túc, sau khi hết tiết chiều sẽ sắp xếp đồ chuẩn bị về nhà, trước cửa phòng bị người chặn lại.
"Chuyện gì?" Giang Ấu Di nhìn nữ sinh chặn đường mình, trên mặt không cảm xúc.
Nhan Vị muốn nói lại thôi, lưỡng lự hồi lâu hỏi: "Về nhà sao?"
Giang Ấu Di: "..............."
Nàng nâng vai để cặp sách trên một vai không rơi, chẳng lẽ này không rõ sao?
Hai ngày nay, học bá hình như không thông minh lắm.
"Cậu nên đến nhà ăn ăn cơm." Giang Ấu Di nói.
Thái độ từ chối nói chuyện vô cùng rõ ràng, Nhan Vị kiên trì năm giây thì xấu hổ tránh ra, Giang Ấu Di nhanh chóng đi ngang qua cô, đến chỗ rẽ xuống lầu.
Lại thất bại.
Nhan Vị có chút uể oải, cảm xúc hạ xuống.
Tiết tự học tối thứ sáu không nghiêm, không ít học sinh chạy ra ngoài chơi, trong phòng không đến nửa lớp học.
Chu Hiểu Hiểu ăn xong bữa chiều đi đến quầy bán quà vặt, mua một hộp sữa chua về lớp, ngoài ý muốn không thấy bạn cùng bàn.
Nàng xoay người hỏi nữ sinh bàn sau: "Nhan Vị không đến sao?"
Nữ sinh ngẩng đầu, nhìn bên cạnh Chu Hiểu Hiểu không có ai: "Không chú ý hình như không thấy cậu ấy."
Hai ngày này, học bá vô cùng lạ.
Chu Hiểu Hiểu về bàn, xoay bút xuất thần, chốc lát đã uống xong hộp sữa chua.
Nàng ném hộp không vào thùng rác, nhìn góc bàn có thêm một hộp, thở dài, sau đó vùi đầu làm bài.
Thật sự phiền lòng, nóng nảy.
Không làm được bài tập, Chu Hiểu Hiểu dứt khoát bỏ bút cầm lấy hộp sữa chua về ký túc xá.
Nữ sinh sau bàn nhìn Chu Hiểu Hiểu đứng dậy rời đi, nghi hoặc chớp mắt, hôm nay các học bá đều không tự học?
Nhan Vị không đến lớp cũng không ở ký túc xá, không biết chạy đi đâu, gần đến giờ tắt đèn mới về, không nói chuyện với ai, tắm rồi trực tiếp lên giường ngủ.
Chu Hiểu Hiểu trước khi ngủ ném hộp sữa chua xuống, nằm trên giường nhìn ván giường suy tư.
Sáng thứ hai Giang Ấu Di về trường, mọi người di chuyển đến lớp tự học, nàng một mình đi hướng ngược lại, đi về ký túc xá.
Khi lên lầu trong ký túc xá gần như không còn ai, nàng vốn muốn như trước kia ngủ hai tiết rồi sẽ vào học, không nghĩ đến ở cửa cầu thang gặp phải Nhan Vị vừa ra cửa.
Giang Ấu Di: "........."
Nàng xoay người muốn chạy, Nhan Vị đã nhanh chóng ngăn nàng lại.
"Vết thương trên mặt cậu là thế nào?" Nhan Vị sốt ruột, nói nhanh hơn ngày thường, không cho mình thời gian tự hỏi.
Giang Ấu Di không đáp, hỏi lại: "Sao cậu còn ở ký túc xá?"
"Cậu nói cho mình trước đi." Nhan Vị không chớp mắt nhìn chằm chằm vết bầm trên khóe môi của Giang Ấu Di, vết thương thật lớn, môi dưới bị bong da, kết thành vảy.
Giang Ấu Di bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, lông mi hơi chớp, giọng lạnh lại cứng nói: "Chuyện của mình không cần cậu quản, nếu cậu không đi sớm sẽ muộn học."
Nhan Vị vẫn không đi, dáng vẻ không có đáp án sẽ không đi.
Đây là dáng vẻ nàng chưa từng thấy, có chút động tâm.
À không, không được động tâm.
"Cậu đã biết thì có thể thế nào? Đại diện các bạn đến an ủi sao?" Giang Ấu Di thoạt nhìn kiên nhẫn nhưng giọng đã rất nôn nóng.
Lần này Nhan Vị lại không lùi bước, nói: "Mặc kệ thế nào, chỉ cần cậu muốn nói với mình, mình nhất định sẽ đứng về phía cậu."
Đây là câu cô nói dài nhất sau lần gặp lại.
Giang Ấu Di sửng sốt, sau đó khóe môi cười, tươi cười tràn ngập châm chọc kia làm Nhan Vị cảm thấy khó chịu nhưng đang hỏi: Cậu thì biết cái gì?
Giang Ấu Di không nói những lời này, nàng thay đổi một lý do thoái thác khác: "Làm bạn muốn giúp mình? Bênh vực kẻ yếu?"
Nhan Vị: "..........Ừ."
Thật ra cô muốn nói khác nhưng cô không có lập trường.
Nụ cười của Giang Ấu Di dần biến mất, gằn từng chữ: "Mình không cần."
Nàng nghiêng người muốn vòng qua người Nhan Vị, nói: "Quản tốt bản thân cậu đi, không cần tùy tiện phát tình thương, không phải ai cũng như con chó con mèo cần người khác thương hại."
Kiên nhẫn của Giang Ấu Di đã hao hết, lời nói rất nặng, cũng rất đả thương người, nếu là Nhan Vị trước kia, khẳng định đã bị đâm đến không dám nói tiếp.
Nhưng cô là Nhan Vị của bảy năm sau.
Cô muốn thay đổi tất cả.
Giang Ấu Di không thể rời đi vì Nhan Vị đã nắm lấy cổ tay nàng: "Nếu mình nhận lời của cậu thì sao? Mình đây sẽ không phải người khác."
Nháy mắt Giang Ấu Di cảm thấy mình bị ảo giác.
Ánh mắt nghiêm túc của Nhan Vị rất hấp dẫn người, tựa như khi các nàng vừa trở thành bạn cùng bàn ở học kỳ 1, có một lần nàng trốn học bị cô bắt, cô ngăn nàng nói trốn học là hành vi không tốt, nghiêm túc bắt bẻ lại có chút đáng yêu.
Nhưng rất nhanh Giang Ấu Di hồi thần, dùng sức chớp mắt, che đi sự ê ẩm ướt át nơi đáy mắt, giọng lạnh hơn, xa cách hơn: "Hôm nay là ngày cá tháng tư nhưng cậu đùa không vui chút nào."
Nói rồi nàng ném tay Nhan Vị, đi về hướng cửa cầu thang, không về ký túc xá, trực tiếp đến lớp.
Nàng không rõ Nhan Vị có phải đùa mình không, nhưng nếu cô chỉ thương hại nàng, nàng cảm thấy không cần như vậy, thậm chí muốn phát hỏa.
Nhan Vị không phải Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, nàng cũng không phải người cần người khác thương hại.
Nhìn bóng lưng Giang Ấu Di rời đi, dũng khí của Nhan Vị như quả bóng xì hơi, nháy mắt xẹp xuống.
Cô biết vì sao Giang Ấu Di tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại không rõ.
Có lẽ, cô vẫn luôn không hiểu nàng, cho nên tự cho là đúng lý giải cùng quan tâm dẫn đến không có hiệu quả, ngược lại hung hăng làm tổn thương lòng tự trọng của Giang Ấu Di.
Nhan Vị không ngoài ý muốn đến muộn, giáo viên Văn bảo cô đứng ở cửa, chỉ một bài văn thiên cổ bắt cô đọc, Nhan Vị có thể không nhớ rõ môn tự nhiên nhưng môn văn lại nhớ rất khá, ở trước mặt mọi người đọc ra.
Chu Hiểu Hiểu vô cùng lo lắng về thái độ dị thường của học bá.
Nhan Vị trong tiết đứng lên đi toilet, đi đến chỗ ngồi của Giang Ấu Di, người vừa đi ra ngoài nên không ở đây.
Trên mặt nàng có vết thương, quá rêu rao, khẳng định sẽ đến chỗ ít người.
Nhan Vị đi lên tầng thượng của khu dạy học, tầng này chỉ có phòng thí nghiệm, ít người, trong toilet còn có một vòi nước bị hư.
Người cô muốn tìm quả nhiên ở đây.
Giang Ấu Di tựa lưng trên tường gạch men trắng hút thuốc, thấy Nhan Vị đến có chút ngạc nhiên, lại không kinh ngạc nhiều.
Nơi này là nơi các nàng thường đến ở học kỳ 1.
Giang Ấu Di không trốn, giơ điếu thuốc trong tay lên, tàn thuốc rơi xuống, châm chọc đùa nói: "Bị bắt rồi, học sinh ngoan muốn đi nói cho giáo viên sao?"
Nhan Vị bước lên trước, hít sâu một hơi, sớm có chuẩn bị tâm lý, mặt không đổi sắc đến trước mặt Giang Ấu Di, đoạt lấy điếu thuốc trong tay nàng, hút một ngụm.
Lửa sáng lên rồi tắt, cô phun khói trên mặt nàng.
Giang Ấu Di nhìn thấy cô tiêu sái dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác cách đó không xa.
Động tác trôi chảy, xong rồi vỗ vai nàng: "Vị thuốc lá này không thơm, nặng mùi, hơn nữa dễ sặc."
Nhan Vị lấy từ trong túi áo trường một hộp thuốc chưa được mở, nhét vào tay nàng, đây là dòng thuốc lá vừa ra mấy năm gần đây, còn chưa đặc biệt nổi tiếng với phái nữ, nhưng lại là hiệu thuốc lá Nhan Vị yêu tha thiết sau này.
"Loại này mùi thanh nhã, dịu nhẹ, không dễ bị giáo viên phát hiện." Nhan Vị nói xong, vỗ tay xoay người rời đi.
Giang Ấu Di choáng váng.