Nhan Vị ra khỏi phòng, cầm theo hai chiếc váy ngủ cùng quần lót.
"Ấu Di, cậu tắm trước sao?" Cô đưa váy ngủ hình con thỏ màu đen cùng quần lót màu xanh biển nhạt cho Giang Ấu Di, để lại cho mình chiếc váy ngủ hai dây màu xám hình hoa cúc, nói: "Quần lót mới đó, vẫn chưa mặc qua."
Giang Ấu Di nhận váy ngủ, sau đó ngại ngùng bọc quần nhỏ lại, nhìn váy hai dây của Nhan Vị, ngẩn người.
Nhan Vị giơ váy lên: "Cậu muốn mặc cái này sao?"
"Không phải..... nếu không cậu tắm trước đi?" Giang Ấu Di đỏ mặt, giọng như thì thầm.
"Sao vậy?" Nhan Vị hỏi xong nhìn thấy Giang Ấu Di đỏ mặt, lập tức hiểu, trêu nàng: "Cậu ngại sao?"
Giang Ấu Di nghẹn, có lẽ cảm thấy mình ngượng ngùng, xoắn xít quá mất mặt, nàng xụ mặt, tư thế như hy sinh anh dũng: "Phòng tắm ở đâu?"
Nhan Vị muốn cười nhưng cố nhịn xuống, nghiêm trang nói: "Nằm bên trái hành lang, phòng có cửa kính á."
Giang Ấu Di đi lướt qua người Nhan Vị, đột nhiên nghe Nhan Vị nói: "Thật ra..... nếu cậu không ngại, chúng ta có thể tắm chung."
Chân trái vướng chân phải, Giang Ấu Di suýt ngã.
"Sao mà bất cẩn vậy?" Nhan Vị tỏ vẻ lo lắng ẩn giấu ý xấu, đi đến đỡ cánh tay Giang Ấu Di, hai mắt lại đang cười.
Giang Ấu Di không dám để cô giúp, cả người như bị điện giật, cuống quýt bỏ chạy vờ không nghe thấy câu vừa rồi của Nhan Vị.
Nghe thấy tiếng cửa nhà tắm khép lại, Nhan Vị chậc một tiếng, hết sức vui vẻ.
Sao trước đây cô lại không biết Giang Ấu Di đáng yêu như vậy, kiếp trước bỏ lỡ quá nhiều.
"Sao em vui vậy?" Nhan Sơ từ phòng bếp ló đầu vào, đúng lúc thấy Nhan Vị đứng một mình cười quỷ dị ở hành lang.
"Nhớ đến chuyện thú vị." Nhan Vị nói, khóe môi cong lên.
Nhan Sơ càng tò mò: "Chuyện gì? Nói nghe thử xem."
"Không được." Nhan Vị quyết đoán từ chối, nháy mắt cười với chị mình. "Đây là bí mật."
"Xí!" Nhan Sơ ghét bỏ, nổi da gà: "Em không nói chị cũng đoán được, chắc chắn có liên quan đến bạn học tiểu Giang."
"Hì hì." Nhan Vị cười không đáp.
"Không nói thì thôi ai mà cần." Nhan Sơ không tiếp tục hỏi, xoay người lấy sữa trong tủ lạnh ra: "Uống nóng hay lạnh?"
"Nóng, để em làm cho." Nhan Vị cũng vào bếp, thuần thục lấy nồi nhỏ, cho lượng sữa khoảng ba ly vào, đun tầm nửa phút thì tắt bếp đổ ra ly.
Nhan Sơ kinh ngạc: "Quen tay nha, ở nhà em cũng tự đun sữa sao?"
Tuy ba mẹ các nàng quản việc học rất nghiêm nhưng trong cuộc sống thì chăm sóc rất tận lực, ngoài việc học, các nàng chưa từng làm qua việc gì, dù là việc nhỏ như đun sữa bò.
Nhan Sơ sau khi rời khỏi nhà mới bắt đầu học làm việc nhà, nàng còn tưởng rằng Nhan Vị giống mình lúc trước, mười ngón tay không dính nước.
Nhưng không ngờ, Nhan Vị lại làm việc quen tay như vậy, cho nên là do khi học cao trung nàng quá lười sao?
Nhan Vị đưa lưng về phía Nhan Sơ, nghe thấy lời này, suýt đánh rơi ly sữa. Cô kịp thời bình tĩnh, đáp: "Ngẫu nhiên có, có lẽ em có năng khiếu trong việc này."
"Năng khiếu nấu sữa bò." Nhan Sơ cười. "Hay đấy!"
Nhan Vị rửa nồi, trò chuyện với Nhan Sơ: "Mỗi ngày chị Tô luôn về nhà muộn vậy sao?"
"Cũng không phải luôn về muộn, gần đây chị ấy có hạng mục mà thời gian cấp bách, hơn nữa ngày mai còn hẹn chị cùng đi xem phim nên tối này chỉ đành tăng ca." Nhan Sơ uống sữa, nhăn mũi: "Đã bảo chị ấy bận thì không cần đi cùng chị, mà chị ấy không nghe, một hai phải cậy mạnh."
Nhan Vị đột nhiên bị nhét một đống cẩu lương, suýt sặc sữa.
"Này này này, sao chị lại vậy!" Nhan Vị nhẹ đạp chân chị mình: "Một lời không hợp thì rải cẩu lương, em của chị còn đang độc thân! Mời chị hãy nghĩ cho tâm trạng của trẻ vị thành niên."
"Chưa 18 mà độc thân không phải rất bình thường sao?" Nhan Sơ đúng tình hợp lý đáp trả.
Nhan Vị xem thường: "Chị nói lời này ra không thấy mặt đau sao?"
"Không thấy." Nhan Sơ cười: "Dù sao hiện tại chị trên 18 rồi."
Nhan Vị: "............"
Cuộc sống này quá khó khăn.
Nhan Vị nghe thấy tiếng mở cửa ở hành lang, lập tức uống cạn sữa, đưa ly không cho Nhan Sơ: "Giúp em rửa nha, cảm ơn chị!" Nói xong không đợi Nhan Sơ trả lời, nàng đã cầm ly sữa cuối cùng ra ngoài: "Không nói với chị nữa, trân trọng cuộc sống, giữ khoảng cách với người không độc thân."
Nhan Vị đi đến hành lang, phòng tắm đã tắt đèn.
Cô đứng ngoài cửa, nhẹ gõ: "Ấu Di, mình có thể vào không?"
"Có thể." Giang Ấu Di bên trong phòng nói.
Nhan Vị đẩy cửa vào, Giang Ấu Di đã thay váy ngủ, đang ngồi lau tóc trên mép giường.
Nàng không mặc nội y, bộ ngực theo động tác nhẹ nhàng lắc lư trong váy ngủ con thỏ.
Tóc ngắn thấm ướt, vài sợi rũ trên trán, đôi mắt nửa che sau mái tóc, mí mắt rủ xuống, tựa như đang nhìn mũi chân trên sàn.
Vốn hình ảnh này rất bình thường, Nhan Vị đến gần ngửi thấy hương tóc nhàn nhạt của Giang Ấu Di, đột nhiên tim đập mạnh.
"Cậu uống sữa đi, mình đi lấy máy sấy ở chỗ chị." Nhan Vị đặt ly trên tủ đầu giường, xoay người rời đi như đang hốt hoảng chạy trốn.
Đóng cửa lại, Nhan Vị ảo não đỡ trán thở dài.
"Sao ra nhanh vậy?" Nhan Sơ đứng cách đó không xa, nhìn Nhan Vị như vậy hơi buồn cười.
Em gái nàng trưởng thành sớm, tâm tư cũng nặng, nàng rất hiếm khi nhìn thấy Nhan Vị kinh hoảng, thất thốt như vậy.
Nhan Vị vừa xấu hổ vừa tức giận, Nhan Sơ không đưa ra chủ ý cho cô thì thôi, còn chê cười cô!
"Máy sấy ở đâu vậy chị?" Nhan Vị quyết định giả vờ không hiểu biểu cảm cười như không cười của Nhan Sơ.
Trêu nữa có thể sẽ giận, Nhan Sơ đến điểm thì dừng, cười nói với Nhan Vị: "Ở phòng ngủ chính, để chị đi lấy cho em." Nói rồi xoay người rời đi.
Nhan Vị đưa lưng về cửa phòng trong chốc lát, dùng sức xoa mặt, cổ vũ bản thân: "Hiếm khi được chung chăn gối, đây là cơ hội tốt, mình không thể bỏ lỡ!"
"Cậu...... ở chỗ này làm gì?"
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Ấu Di cầm ly không đứng ở cửa nhìn thấy Nhan Vị đang kinh ngạc còn ngây ngốc.
Đầu gối Nhan Vị mềm nhũn, suýt quỳ tại chỗ.
May mắn Nhan Sơ xuất hiện kịp thời.
Nhan Vị nhận ly của Giang Ấu Di, đưa máy sấy cho nàng: "Cậu sấy tóc đi, mình đi rửa ly."
Chưa dứt lời người đã như cơn gió đi mất, rất nhanh trong bếp truyền đến tiếng ầm ầm.
Nhan Sơ bối rối nhăn mi, em nàng không phải muốn phá nát phòng bếp chứ?
Trên hành lang, Giang Ấu Di và Nhan Sơ nhìn nhau.
Nhan Sơ hỏi: "Em ấy luôn vậy sao?"
Biểu cảm của Giang Ấu Di rất vi diệu, khó hiểu nâng mày: "Cái này...... không phải chị hiểu rõ hơn sao?"
"Ách." Nhan Sơ hết nói, dù sao nàng mới là chị của Nhan Vị.
Nhan Sơ đổi đề tài: "Em sấy tóc đi, trời bắt đầu lạnh rồi, lại vừa mưa xong, không làm nhanh rất dễ đau đầu."
Giang Ấu Di ngoan ngoãn "dạ", cầm máy sấy vào phòng.
Nửa tiếng sau, Nhan Vị mới rửa mặt điều chỉnh cảm xúc xong. Cô đứng ở cửa phòng nắm chặt tay, tức giận biểu hiện vừa rồi của mình.
Một tay vặn chốt cửa, Nhan Vị cúi đầu nhìn váy hai dây của mình.
Người cô gầy nhưng vẫn nặng hơn Giang Ấu Di vài kg, dáng người vẫn chưa dậy thì hẳn, ở tuổi này như nụ hoa ngây ngô.
Vừa rồi cô ở nhà tắm, nhìn gương sửa sang vài lần, cố tình lộ ra khe rãnh thoát ẩn thoát hiện nhưng khi ở trước cửa, cô lại cảm thấy không ổn, hồi hộp, thấp thỏm kéo cổ áo lên chút.
Do dự vài phút vẫn không thể hạ quyết tâm.
Biết vậy lúc nãy không chọn váy hai dây, quá...... aaaaaa!
Trùng hợp Giang Ấu Di mở cửa ra: ".........."
Quá khổ mà.