Chu Hiểu Hiểu không thể hỏi được là ai đưa đến, càng không thể thấy được nội dung trên giấy, ồn ào một phen, sau đó kẻ thần bí kia cũng không tặng đồ đến, chuyện này cũng xem như qua.
Tháng tư đến, trước kỳ thi giữa kỳ, trường học sẽ tổ chức ba ngày đại hội thể thao, đại hội thể thao kết thúc lập tức sẽ bắt đầu thi cử khiến học sinh vui buồn lẫn lộn, chơi cũng không thể hết mình, có thể thấy được ý đồ xấu xa của ban giám hiệu nhà trường.
Mà đại hội thể thao năm nay lại không có dấu hiệu sẽ mưa, ngày đầu tiên mặt trời đã rực rỡ chiếu rọi, sau đó suốt ba ngày liên tục khiến học sinh bị phơi nắng đến không còn biết giận.
Một tuần trước khi đại hội thể thao diễn ra, Văn Đàm lên bục giảng thông báo về đại hội thể thao, các bạn học bên dưới ồn ào thảo luận nhưng khi hắn bảo mọi người nên báo danh thì rất ít người đáp lại.
Các bạn trong lớp không nhìn tóc thì cúi đầu làm chuyện của mình, hầu hết đều xem bản thân không liên quan đến việc báo danh. Chuyện này vốn hẳn do lớp phó thể dục nói nhưng không khóe là lớp phó thể dục đã nghỉ bệnh hai ngày nay.
Tai Văn Đàm hơi đỏ lên, anh em tốt của hắn không nhịn được, la lên: "Đại hội thể thao là vì làm cho lớp vẻ vang! Có phải ban ủy nên làm gương không? Lớp trưởng cậu chọn trước đi! Lớp phó học tập đâu? Lớp phó học tập của chúng ta đâu mất rồi?"
Nam sinh cố ý nói lớn để các bạn trong lớp đều có thể nghe được.
Bên dưới tức khắc cười to, các bạn học đều ồn ào, lớp phó học tập là Nhan Vị, nếu đại diện lớp, tên Nhan Vị còn vang dội hơn Văn Đàm.
Nhan Vị bất ngờ bị điểm danh, cô không giỏi trong khoảng vận động thậm chí vì thân thể yếu mà tiết thể dục chỉ có thể miễn cưỡng đạt, những hoạt động như này trừ phi bị bắt buộc còn không Nhan Vị tránh còn không kịp.
Kiếp trước, khi đại hội thể thao bắt đầu, chân Giang Ấu Di bị thương vẫn ghi danh 1600m, cô sợ Giang Ấu Di không chạy được, vì thế lấy lý do bản thân không khỏe mà từ chối báo danh, sau đó báo danh vào đội hậu cần, kết quả Giang Ấu Di cắn răng chạy hết 1600m cũng không nhận nước cô đưa.
Nội tâm Nhan Vị thổn thức, bỗng ngẩng đầu lên, cười với lớp trưởng trên bục giảng: "Vậy thì mình sẽ ghi danh vào mục 1600."
Phòng học ồn ào bỗng chốc im lặng, ngụm nước Chu Hiểu Hiểu vừa uống chưa kịp nuốt suýt phun ra. Nàng mặc kệ bản thân, hoảng sợ đè bả vai Nhan Vị: "Thật hay giả? Không phải nói đùa chứ? Cậu bị tụt huyết áp sao còn muốn chạy 1600."
"Mình bị tụt huyết áp chứ không phải bệnh tim, vì sao không thể chạy?" Nhan Vị buồn cười nắm móng vuốt của Chu Hiểu Hiểu.
Chu Hiểu Hiểu hoảng hốt.
Tuyệt! Không hổ là nữ thần! Lần đầu chọn đã chọn mục khó nhất!
Đột nhiên trong phòng càng ầm ĩ hơn, nam sinh vừa rồi còn ồn ào bỗng cười lớn: "Lớp trưởng! Có nghe thấy không! Lớp phó học tập muốn chạy 1600, mau điền vào!"
Văn Đàm chưa từng thấy Nhan Vị cười như vậy, hoảng hồn, hắn cũng nhớ rõ chuyện Nhan Vị bị tụt huyết áp, do dự chút, nhỏ giọng khuyên: "Nếu không.... cậu đổi thành cái khác đi? 1600 quá khó, những cái như nhảy xa, nhảy cao,.... vẫn chưa có người chọn."
Cả lớp cười lớn, tích cực hơn: "Lớp trưởng! Cậu bất công quá nha!"
Văn Đàm ngượng ngùng nhưng hắn lại kiên quyết nhìn Nhan Vị, hy vọng cô có thể đổi ý.
"Mình nghĩ kỹ rồi, cứ 1600 đi, phiền lớp trưởng giúp mình ghi lại, cảm ơn." Nhan Vị nói xong cúi đầu viết bài, không để tâm đến lời trêu đùa xung quanh.
Văn Đàm không khuyên được Nhan Vị, đành ghi tên cô vào hạng mục 1600, dừng bút một chút, hai giây sau, ghi tên mình vào hạng mục 2000m của nam.
Hai cái tên chỉnh tề đặt cùng nhau trên phiếu báo danh.
Lúc này có một nữ sinh đến cạnh hắn, nhìn phiếu báo danh của hắn, nói: "Đưa bút cho mình, mình muốn báo danh." Nói rồi rút bút từ tay hắn viết tên.
Biểu cảm ngây ra của Văn Đạm có chút buồn cười, Giang Ấu Di buông bút bước xuống, về chỗ có một nữ sinh xinh đẹp đưa chân chặn nàng, hỏi: "Cậu chọn hạng mục nào vậy?"
"Cậu đoán đi." Giang Ấu Di nói rồi đá gót giày Nhan Vị, sau đó bước qua chân cô đi về chỗ mình.
Văn Đàm xuất thần nhìn phiếu báo danh, sau tên Nhan Vị là một cái tên với nét chữ như giương nanh múa vuốt, gắt gao theo sau tên Nhan Vị, nét bút tràn ra khung cắt ngang hai cái tên song song như dây leo vây lấy.
Tan học tiết tự học buổi tối, Giang Ấu Di đã sớm rời đi, Nhan Vị thu dọn bàn của mình, cầm lấy quyển bài tập, nghĩ rồi buông xuống, nghe Chu Hiểu Hiểu: "Cùng về ký túc xá không?"
"Không được, mình phải đến sân thể dục."
"Đến đó chạy bộ?" Chu Hiểu Hiểu nhớ đến Nhan Vị chọn 1600m, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi nhưng nàng cũng chọn chạy nước rút 400m nên đổi chủ ý nói: "Mình cũng phải đi, có công mài sắt, có ngày nên kim mà!"
Nhan Vị cười nàng: "Cậu không về ôn bài sao? Sắp thi giữa kỳ rồi đó." . Truyện mới cập nhật
"Một hai ngày cũng không sao, rèn luyện sức khỏe cũng rất quan trọng!" Chu Hiểu Hiểu đứng đắn nói.
Hai người cùng đi đến sân thể dục, Nhan Vị làm nóng người, bước trên đường băng, chậm rãi tiến vào trạng thái luyện tập, tuyển thủ chạy nước rút Chu Hiểu Hiểu cũng không gia tốc, sóng vai cùng Nhan Vị, tìm chủ đề nói: "Quan hệ của cậu với Giang Ấu Di khá tốt, cậu ấy không thích trò chuyện với người khác, các cậu làm sao quen nhau?"
Làm sao quen nhau?
Nhan Vị nghiêng đầu suy nghĩ, câu hỏi này đối với cô hiện tại đã quá xa xăm, cô cũng không nhớ làm sao biết nhau, nhưng có một chuyện cô nhớ rất rõ, đến nay vẫn không quên.
Cao nhất chưa phân ban, hai người vừa khéo chung lớp, còn chung ký túc xá, hết học kỳ một mối quan hệ giữa hai người vẫn bình thường ở mức chỉ biết tên của đối phương.
Nhưng là hai người một thành tích tốt nhất một thành tích kém nhất ở cùng ký túc xá, trong mắt các bạn học, các cô như lửa với nước.
Học sinh cao trung thường vì tính cách không hợp mà có thành kiến, Giang Ấu Di không hòa đồng luôn làm theo ý mình, hành xử khác người, cũng sẽ không chủ động đối tốt với ai, nên trở thành mục tiêu của đám nữ sinh rảnh rỗi không có gì làm.
Không biết ai chủ mưu bày trò xa lánh Giang Ấu Di, thừa lúc nghỉ trưa Giang Ấu Di về muộn thì khóa trái cửa không cho nàng vào, vừa lúc hôm đó Nhan Vị cũng ở lại lớp giải thêm bài tập, về thấy Giang Ấu Di bị ngăn ngoài cửa phòng.
Bên trong còn phát ra tiếng cười vui sướng.
"Để cho mình." Nhan Vị đứng phía sau Giang Ấu Di, đây có lẽ là lần đầu tiên các cô nói chuyện.
"Không cần."
Giang Ấu Di rất gắt, khi trả lời cũng không quay đầu lại.
Nhan Vị chớp mắt, thật ra cô chỉ muốn kịp giờ, không có ý muốn hỗ trợ, nhưng hình như Giang Ấu Di hiểu lầm mất rồi.
Sau đó một tiếng phanh lớn, tai Nhan Vị như muốn điếc.
Cửa mở, khóa cửa hỏng, tiếng cười bên trong biến mất, mấy nữ sinh sợ đến phát run, lui về hai bên.
Giang Ấu Di rút chân vừa đá cửa, cặp vì cú đạp mà trượt xuống vai, nàng như không có chuyện gì bước vào, ném cặp lên giường mình, sau đó vào phòng rửa mặt.
Nàng không nói gì, cũng không ai dám lên tiếng, ký túc xá chỉ còn lại tiếng nước chảy.
Nhan Vị đứng ngoài cửa, tim đập loạn lên.
Nữ sinh này thật kiêu ngạo.