Sáng, hai cô hầu chịu trách nhiệm thu dọn phòng cậu hai dĩ nhiên thực hiện trách nhiệm của mình, nhưng.....
Một mảng hỗn độn.
Mọi thứ tại phòng không cần ở vị trí như trước. Chăn gối bị vứt vật vã trên sàn,.... v. vv
Một trong hai cô, tìm thấy chiếc sơ mi tối qua của Phong và cuộc tranh dành xẩy ra.
- Của tao, tao nhìn thấy
- Của tao, ăn nói xằng bậy....
............
Chiếc áo bị dành dựt, rơi trên mặt đất
Từ trong nhà tắm, một bóng hình cao lớn tiến vào.
Dừng cặp mắt đã hằn vài tia giận dữ lên hai cô hầu gái.
Cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể mình, hai cô liên tục cướp lời nhau:
- Cậu hai..... chúng em dọn phòng cho cậu
- Dạ... đúng, đúng ạ .
Phong nhìn chăm chăm vào chiếc áo sơ mi màu trắng trên tay một cô hầu gái, và tức thì....
Đoàng.....
Cô hầu chết trân tại chỗ, buông chiếc áo ra.
Phong cúi người, lượm chiếc áo:
- Ra-Ngoài - Phong gằn từng chữ, các bạn đã nghe giọng nói có thể giết đứng tim ngời khác chưa? Bây giờ có rồi đấy.
Cô hầu lúng ta lúng túng chạy ra khỏi chốn địa ngục ấy, trong đầu cô còn phảng phất lại hình ảnh ấy, nó mờ ẩn hiện lên trong mắt cô,.... cảnh một người con gái nằm dưới viên đạn chết trân, không kịp khép hờ đôi mắt.....
Có lẽ cô không biết mình đã phạm sai lầm lớn nhất...
Chiếc áo đó không đơn thuần là chiếc áo của Phong....
Nó còn có máu.... và vị mặn trong nước mắt của Băng.
-----------------------------------
Khiết Băng:D
-----------------------------
- Cô, dậy ngay đi! - Giọng Khang vảng bên tai một cô tiếp viên xinh đẹp đang trần truồng trên chiếc giường Kingsize.
- Em ngủ thêm chút nữa! - Cô tiếp viên người oẵn ẹo, giọng ngọt xớt.
- Lập tức! Không có ai ở phòng tôi quá 2 tiếng! - Khang vứt xấp tiền cho cô tiếp viên, giọng anh nguy hiểm vê cê lờ.
Cô tiếp viên rung người nhẹ, luống cuống mặc quần áo và đi ngay, trong đầu cô phảng phất những lời nói kích tình tối qua, họ là cùng một người đó sao?
- Thay ra giường! - Tiếng khang nói vọng qua chiếc điện thoại, rồi nhanh chóng cúp máy.
Khang đi xuống gian bếp chính, mục chủ yếu là tìm Băng.
Khang thấy phía cuối bếp, Băng bị một cô hầu lớn tuổi túm lấy tóc dựt mạnh
Khang thấy vẻ mặt của Băng có chút khác lạ
Bị như thế mà vẫn thờ ơ sao?
Đám hầu gái nhìn thấy Khang, lần lượt xếp hàng hô to:
- Cậu cả, bữa sáng vui vẻ!
NHưng có lẽ Khang không chú ý mục tâm lắm, cái nhìn của anh vẫn đứng im ở ngươì con gái góc bếp.
Cô ấy cố chịu đựng sao? Nhưng có vẻ không giống
Gương mặt đó như không nhận thấy được sự việc trước mắt và không có cảm giác đau đớn.
Đôi mắt vô hồn khẽ đảo qua nhìn Khang, nhẹ nhàng chớp mi một cái....
Tim Khang như ngừng đập, chỉ một giây thôi, nhưng cái chớp mắt đó đã mê hoặc lòng người, vẻ đẹp ấy ma mị tựa như một nhất cử nhất động đã làm " say " người khác....
Đó không phải là cái nhìn cầu cứu, chỉ là cái nhìn để nhận biết sự có mặt của Khang.
Hụt hẫng ư? Không đời nào....
Cắt đứt dòng suy nghĩ trong mình, Khang tiến lại gần Băng, đỡ cô dậy, cơ thể cô như vô lực, tựa vào ngực Khang, mặc anh nâng đỡ, đôi mắt tựa hồ nước trong vắt vô hồn vẫn không mảy may gì....
Băng cứ nhìn vào con người đứng trước cửa từ bao giờ, đôi mắt phách hồ lãnh đạm nhìn cô, lại liên tục chuyển sang Khang vài tia phẫn nộ, là Phong
Chương 4.1
.........................
Fic: Lời Thề Của Ánh Trăng
Au: Sin Cuteee
Fic khác: Tiểu Nha Đầu! Anh Yêu Em