Ông nói với ba của Trần Linh:
Tôi không coi thường ông. Tôi không xem nhẹ ông. Tôi không chống đối ông. Tôi biết rằng ông là ba của con gái tôi. Tôi biết rằng ông có quyền quyết định cuộc sống của con gái tôi. Tôi biết rằng ông có thể làm cho con gái tôi hạnh phúc hay khổ sở. Nhưng tôi cũng biết rằng con gái tôi là một người trưởng thành và có ý chí của mình. Tôi cũng biết rằng con gái tôi có quyền lựa chọn người mình yêu và người yêu mình. Tôi cũng biết rằng con gái tôi có thể làm cho chính mình hạnh phúc hay khổ sở.
Ba của Trần Linh không hài lòng với lời nói của giáo sư. Ông nói với giáo sư:
Ông đang bao che cho con gái ông à? Ông đang bênh vực cho con gái ông à? Ông đang bất chấp cho con gái ông à? Ông có biết rằng con gái ông đang sai lầm không? Ông có biết rằng con gái ông đang tự hủy hoại cuộc sống của mình không? Ông có biết rằng con gái ông đang đối diện với lời nguyền của ác nữ không?
Ông nói với ba của Trần Linh:
Tôi không bao che cho con gái tôi. Tôi không bênh vực cho con gái tôi. Tôi không bất chấp cho con gái tôi. Tôi biết rằng con gái tôi có thể sai lầm. Tôi biết rằng con gái tôi có thể tự hủy hoại cuộc sống của mình. Tôi biết rằng con gái tôi đang đối diện với lời nguyền của ác nữ. Nhưng tôi cũng biết rằng con gái tôi có thể sửa chữa sai lầm của mình. Tôi cũng biết rằng con gái tôi có thể xây dựng lại cuộc sống của mình. Tôi cũng biết rằng con gái tôi có thể vượt qua lời nguyền của ác nữ.
Ba của Trần Linh không tin vào lời nói của giáo sư. Ông nói với giáo sư:
Ông đang mơ mộng à? Ông đang ảo tưởng à? Ông đang tự lừa dối à? Ông có biết rằng con gái ông không thể sửa chữa sai lầm của mình không? Ông có biết rằng con gái ông không thể xây dựng lại cuộc sống của mình không? Ông có biết rằng con gái ông không thể vượt qua lời nguyền của ác nữ không?
Giáo sư nhìn vào mắt ba của Trần Linh và nói với ông:
Tôi không mơ mộng. Tôi không ảo tưởng. Tôi không tự lừa dối. Tôi có niềm tin vào con gái tôi. Tôi có niềm tin vào tình yêu của con gái tôi. Tôi có niềm tin vào khả năng của con gái tôi. Tôi biết rằng con gái tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi biết rằng con gái tôi sẽ không từ bỏ. Tôi biết rằng con gái tôi sẽ không chịu thua.
Ba của Trần Linh nhìn vào mắt giáo sư và nói với ông:
Tôi không có niềm tin vào con gái ông. Tôi không có niềm tin vào tình yêu của con gái ông. Tôi không có niềm tin vào khả năng của con gái ông. Tôi biết rằng con gái ông sẽ phải trả giá. Tôi biết rằng con gái ông sẽ phải hối hận. Tôi biết rằng con gái ông sẽ phải chịu đựng.
Hai ông ba nhìn nhau với ánh mắt căm ghét và khinh thường. Họ không còn gì để nói với nhau. Họ quay lưng lại và bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Trần Linh và Âu Vương ôm nhau khóc nức nở. Họ biết rằng họ đang đứng trước một cuộc chiến khó khăn và đau đớn. Họ biết rằng họ sẽ phải đối mặt với sự phản đối và chống đối của gia đình và xã hội. Họ biết rằng họ sẽ phải đối mặt với lời nguyền của ác nữ.
Nhưng họ cũng biết rằng họ yêu nhau quá nhiều để buông tay nhau. Họ cũng biết rằng họ có nhau để chia sẻ và an ủi nhau. Họ cũng biết rằng họ có hy vọng để tiếp tục sống và chiến đấu.
Họ cùng nhau thề:
Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Dù có ai nói gì, chúng ta cũng sẽ không bao giờ nghe theo.
Dù có khó khăn gì, chúng ta cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.
Họ cùng nhau hôn:
Chị yêu em.
Em yêu chị.
Họ cùng nhau cười:
Chúng ta sẽ vượt qua tất cả.
Chúng ta sẽ hạnh phúc mãi mãi.