Tôi đứng trên cánh đồng hoa hướng dương và nhìn theo cô bé. Cô bé mặc chiếc váy trắng đơn giản, nhưng trên người đầy máu. Cô bé cười nham hiểm, trong tay cầm một vật lấp lánh. Tôi không biết nó là gì, nhưng tôi cảm thấy sợ hãi.
Bỗng nhiên, cô bé dừng lại và nhìn vào tay mình. Vật lấp lánh ấy vẫn lấp lánh như thế. Cả cánh đồng chuyển sang màu đỏ. Một trận gió lớn thổi qua, làm tôi không thể mở mắt được. Khi gió ngừng lại, cô bé đã biến mất. Mọi thứ trở lại bình thường.
Và tôi cũng biến mất theo. Có lẽ tôi không nên theo dõi đời tư ai đó. Vì vốn dĩ ngay từ đầu tập 1, tôi đã không tồn tại trong trí tưởng tượng của mọi người.
Ở một nơi khác, dưới chân núi, một chiếc xe hơi bị nổ tung. Hai xác chết bị biến dạng nằm trong xe. Một cô bé sống sót ra khỏi xe và nhìn ba mẹ mình.
Vậy là ba mẹ có thể ở với nhau rồi - Cô bé nói với giọng vui vẻ.
Cô bé không có chút đau buồn nào. Cô bé vuốt ve xác ba mẹ và nói:
Như thế này là hết đau rồi. Bây giờ con không cần nghe hai người phải cãi nhau nữa. Hai người vẫn sẽ ở mãi bên nhau.
Ngươi đã xong số mệnh của mình - Một giọng nói vang lên từ đâu.
Ai nói đó, là ai? - Cô bé hoảng sợ.
Hay mau quay về chính bản chất thật sự của ngươi đi - Giọng nói tiếp tục.
Cô bé bị hoang mang, chạy vào khu rừng gần đó. Cô bé chạy mãi cho đến khi gặp lại cánh đồng hoa hướng dương. Nơi này làm cô nhớ đến những ký ức đẹp đẽ với ba mẹ.
Cô bé khóc lớn rồi ngã xuống cánh đồng. Cô bé kiệt sức.
Con mệt quá, con muốn ngủ - Cô bé nói.
Mau dậy và thực hiện nghĩa vụ của ngươi đi - Giọng nói lại vang lên.
Ai đấy? Nghĩa vụ gì cơ? Mình… - Cô bé không kịp nói hết.
Ở một nơi khác, một cô gái đi xe máy đang trên đường đến thành thị. Cô ấy vừa nhận được một cuộc gọi từ bạn bè.
Alo, khoảng tầm 30 phút nữa tớ tới. Cậu và tụi nó làm tiệc trước đi - Cô ấy nói.
Cô ấy bỏ điện thoại vào túi và tiếp tục chạy. Cô ấy muốn đến thành thị để gặp lại những người bạn cũ và quên đi những phiền muộn trong cuộc sống.
Cô ấy chạy qua cánh đồng hoa hướng dương và dừng lại để nghỉ ngơi một chút. Cô ấy thấy cánh đồng rất đẹp và yên bình. Cô ấy cảm thấy mát lạnh khi gió thổi qua.
Cô ấy ngửi thấy mùi máu tanh. Cô ấy lần theo mùi và phát hiện ra một cô bé nằm trong cánh đồng. Cô bé trên người đầy máu.
Em gì ơi có sao không? - Cô ấy gọi.
Cô ấy không thấy cô bé phản ứng. Cô ấy kiểm tra mạch của cô bé và thấy vẫn còn đập, nhưng rất yếu. Cô ấy lo lắng cho cô bé.
Bỏ nó ở đây thì… chẳng lẽ tớ phải mang nó đi? - Cô ấy lưỡng lự.
Cô ấy không biết cô bé là ai, hay xảy ra chuyện gì với cô bé. Nhưng cô ấy không thể bỏ mặc cô bé ở đây được. Cô ấy quyết định đỡ cô bé lên xe và lao thật nhanh đến bệnh viện. Cô ấy vừa chạy vừa sợ cô bé rơi xuống xe.
Cô gái đưa cô bé đến bệnh viện an toàn. Cô gái cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô bé được chăm sóc kịp thời. Cô gái không biết cô bé là ai, nhưng cô gái không thể bỏ rơi cô bé được.
Cô gái hỏi thăm tình hình hiện tại của cô bé với bác sĩ. Bác sĩ nói:
Cô bé bị mất máu nhiều và có vết thương ở đầu. Chúng tôi đã cấp cứu và may mắn là không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cô bé vẫn chưa tỉnh lại. Chúng tôi chưa biết nguyên nhân gây ra vết thương này. . Được copy 𝒕ại -- 𝒕 𝘳ùm𝒕𝘳𝘂yệ𝓷.𝘝N --
Có phải là tai nạn gì không? - Cô gái hỏi.
Chúng tôi không rõ. Có thể là tai nạn, hoặc có thể là hành động cố ý của ai đó. Chúng tôi đã báo cho cảnh sát và họ sẽ điều tra.
Vậy cô bé có người thân nào không? - Cô gái hỏi.
Chúng tôi cũng không biết. Cô bé không mang theo giấy tờ tùy thân hay bất kỳ vật dụng nào khác. Có lẽ cô bé bị lạc hoặc bỏ rơi.
Thật tội nghiệp - Cô gái thương xót.
Bạn là gì của cô bé? - Bác sĩ hỏi.
Tôi… Tôi chỉ là người qua đường. Tôi thấy cô bé nằm trong cánh đồng hoa hướng dương và mang cô bé đến đây - Cô gái trả lời.
Vậy bạn đã rất dũng cảm và nhân ái. Nếu không có bạn, có lẽ cô bé đã không sống sót được - Bác sĩ khen ngợi.
Tôi chỉ làm theo lương tâm thôi - Cô gái nói.
Cô gái đến phòng của cô bé và nhìn cô bé nằm yên trên giường. Cô bé trông rất nhỏ bé và mong manh. Cô gái không hiểu tại sao cô bé lại có một số phận bi thảm như vậy.
Cô gái ngồi bên giường của cô bé và nói:
Em ơi, em có nghe chị nói không? Chị là người đã mang em đến đây. Chị không biết em là ai, nhưng chị muốn làm bạn với em. Em có thể tỉnh lại và nói chuyện với chị được không?
Cô gái mong đợi một phản ứng từ cô bé, nhưng cô bé vẫn im lặng. Cô gái cảm thấy buồn và vô vọng.
Em à, chị sẽ ở bên em và bảo vệ em. Chị sẽ tìm ra người đã làm tổn thương em và trả thù cho em. Chị sẽ giúp em có một cuộc sống mới, một cuộc sống mà em xứng đáng có được. Em hãy tin vào chị nhé.
Cô gái nói xong, cô gái ôm cô bé vào lòng và khóc. Cô gái cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong ngực. Cô gái không biết đó là tình yêu hay tình thương, nhưng cô gái biết rằng cô gái sẽ không bao giờ rời bỏ cô bé.
Cô bé trong vòng tay của cô gái nhích một chút. Cô bé mở mắt ra và nhìn cô gái. Cô bé không hiểu tại sao cô gái lại khóc, và tại sao cô gái lại nói những lời ấy. Cô bé không biết cô gái là ai, và cô bé cũng không biết mình là ai.
Cô bé chỉ biết rằng cô bé đã sống trong một thế giới đen tối và đau khổ. Cô bé chỉ biết rằng cô bé có một nhiệm vụ phải hoàn thành. Cô bé chỉ biết rằng cô bé phải giết chết những kẻ đã hại ba mẹ cô bé.
Cô bé nhìn vào mắt của cô gái và nói:
Chị là ai? Em là ai? Chúng ta là ai?
Câu hỏi của cô bé khiến cả hai im lặng. Họ không có câu trả lời cho nhau. Họ chỉ có thể nhìn vào nhau và cảm nhận được sự gắn kết giữa họ.
Họ không biết rằng họ đã bước vào một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm và kỳ diệu. Họ không biết rằng họ sẽ phải đối mặt với những bí ẩn và thử thách của số phận. Họ không biết rằng họ sẽ phải lựa chọn giữa tình yêu và nghĩa vụ.
Họ chỉ biết rằng họ đã tìm thấy nhau trong một thế giới tàn nhẫn và lạnh lùng.
Họ chỉ biết rằng họ là nơi tốt nhất để tồn tại.
Kết thúc tập 1.