Mấy tháng sau cũng đến ngày hoàng hậu khai hoa nở nhụy. Bởi vì hoàng hậu có mang đến bốn long nhi, nhất định sinh sản khó khăn cho nên hoàng thượng sớm đã sai hết cả viện thái y đến đợi sẵn ở tẩm cung hỗ trợ cho việc sinh con của hoàng hậu. Ở bên trong, Trần Nhân Quý cùng các bà đỡ giỏi nhất đang cố hết sức giúp đỡ hoàng hậu từng bước. Thế nhưng tình hình thật sự không ổn bởi vì cả bốn long thai không kẻ nào chịu nhượng nhau, kẻ nào cũng đòi ra trước cho nên cứ chèn nhau ở cửa khiến cho hoàng hậu khổ muốn chết đi. Nhìn thái y cứ từng thau, từng thau máu rồi nước mang ra mang vào. Tiếng bà đỡ động viên hướng dẫn nhưng hoàng hậu rên la khổ sở, kêu khóc không ngừng. Cả mấy canh giờ như thế mà một đứa trẻ cũng không nghe tăm hơi. Lý Thần nôn nóng đến muốn nổ tim. Trời ơi, nếu hoàng hậu mà có bất trắc gì xảy ra chắc nàng cũng chết ngay theo mất!
Nàng năm lần bảy lượt muốn xông vào nhưng đám thái y nhất nhất cản ngăn. Bởi chỗ sản nhi là ô uế không nên, không thích hợp để hoàng đế vào đó. Thế nhưng càng chờ càng gấp, càng gấp càng loạn phát điên. Rốt cuộc đến lúc nghe thấy tiếng khóc kiệt quệ của Tiết Tư Khiết vang lên, Lý Thần điên tiết liền đạp hết đám thái y cản trở lây nhây bay vào bên trong đứng nhìn trước bụng của Tiết Tư Khiết thét lớn:
- Đám nghiệt chủng các ngươi lần lượt bò ra cho ta! Kẻ nào làm khổ đến hoàng hậu của ta, ta sẽ dùng Phù Long kiếm chém các ngươi thành từng mảnh!
Ngay lập tức đám trẻ trong bụng thôi kinh động. Bà đỡ bắt đầu tiếp tục vuốt bụng, bảo hoàng hậu tiếp tục hít thở lấy hơi để rặn ra. Lý Thần cũng bước đến ở một bên nắm tay hoàng hậu dùng chân khí của mình tiếp thêm cho hoàng hậu. Chỉ một lúc sau, lần lượt bốn hoàng tử hồng hào bụ bẫm được sinh ra. Thật sự, sinh được bốn vị "quốc bảo" của hoàng gia, hoàng hậu cũng suýt mất đi nửa mạng. Trong khi các thái y, quần thần và bà đỡ xúm xít nhau chăm bốn vị hoàng tử, hoàng đế Lý Thần chỉ chằm chập ôm ấp ủ ấm cho hoàng hậu đã mệt mỏi kiệt sức đến hôn mê của mình. Nàng biết phải sinh con đã là ải khổ kinh hiểm của nữ nhân, nàng ấy lại còn phải sinh một lúc bốn đứa tiểu quỉ. Thật tình, đối với đám trẻ kia nàng vừa thương vừa giận. Vì chúng nó mà làm cho bảo bối hiền thê của nàng chịu khổ bấy lâu. Cũng mừng và cảm thấy thật may vì cả bốn đứa trẻ đều bình an khỏe mạnh. Rốt cuộc cũng xem như vạn sự như mong, điều gì cũng viên mãn.
Lúc Tiết Tư Khiết tỉnh, hai nàng cùng nhau bế con trẻ, Tiết Tư Khiết cũng vui mừng đến không dám tin. Nhìn bốn đứa trẻ giống hệt như nhau trên tay, nàng thật không ngờ đấy lại do chính mình sinh được. Cảm giác quá nhiều hạnh phúc đều choáng ngộp, nàng vui đến bật khóc, chỉ biết vùi vào lòng Lý Thần và các con mà khóc thật thỏa thê.
Lý Thần ôm xiết ái thê, nhìn đám trẻ cạnh bên mà vừa vui vừa xúc động. Bất chợt nàng bồi hồi nghĩ lại, nếu nàng nhớ không sai, Lý Thần trong lịch sử có đến mười con trai. Cũng không biết người trong lịch sử đó sẽ có mấy vị phi sinh con, nhưng bản thân nàng chắc chắn chỉ có thể cùng với một mình Tiết Tư Khiết. Nếu như vậy, còn sáu đứa...
Nàng quay sang Tiết Tư Khiết, dịu dàng hôn trán còn ướt đẫm mồ hôi rồi ngọt ngào nói lên:
- Cảm ơn nàng, Ngọc Phụng! Nàng là kì tích, là hạnh phúc, là tất cả của ta.
Tiết Tư Khiết cũng khẽ mỉm cười, nép vào lòng Lý Thần cảm nhận sự nồng nàn, ngọt ngào nhất của người mình thương.
- Thiếp cũng rất hạnh phúc! Á Tử, thiếp yêu người. Cũng muốn đời đời kiếp kiếp sẽ được bên người!
--------------------
Tin vui của hoàng triều lan đến phủ An Định, Lương Mẫn Doanh cũng mang tin vui ấy thay mặt hoàng gia, lấy danh nghĩa hoàng thượng giáng ân tưởng thưởng cho ba quân cùng chia niềm vui lớn. Sau khi cùng binh sĩ đãi tiệc hồ hởi, Lương Mẫn Doanh cũng ngà ngà say trở về phủ nghỉ ngơi. Vừa vào phòng đã thấy có một bát canh gà khói bốc nghi ngút đặt sẵn trên bàn cùng với một ấm trà nhài giải rượu rất thơm ngon. Lương Mẫn Doanh cảm thấy ấm áp làm sao! Thật sự phải cảm kích sự chu đáo của Đinh Thái Ninh. Từ lúc có nàng ở bên, ngày tháng của nàng cũng trở nên đong đầy và ý nghĩa.
Sau khi nàng uống cạn bát canh rồi lên giường ngủ, Đinh Thái Ninh mới từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy bát canh đã bị uống sạch trơn, nàng há hốc mồm vừa ngạc nhiên vừa hoang mang không biết nên làm sao thì bất ngờ đã bị Lương Mẫn Doanh từ phía sau ôm lấy. Lương Mẫn Doanh biểu hiện động tình, cực kì khả ái ở bên tai nàng dịu dàng quyến rũ, mân mê âu yếm quấn quýt lấy nàng. Đinh Thái Ninh thầm thấy không ổn rồi. Nhưng cũng đã lỡ rồi thôi thì...
- Mẫn Doanh tỉ, vốn là người ta muốn sinh con cho tỉ. Không nghĩ...tỉ lại đi uống mất thuốc quí của người ta. Thuốc này, dù có vàng cũng không mua được đâu, muội cầu lâu lắm hoàng thượng mới chịu giúp xin được của lão Trần thái y bủn xỉn. Dù sao cũng đã lỡ uống, cũng không nên lãng phí, tỉ nghĩ có phải hay không?
Lương Mẫn Doanh cũng chẳng nghe nổi lời của Đinh Thái Ninh. Nàng đã bị ngấm thuốc, thần trí nửa tỉnh nửa mê, chỉ muốn được cùng Đinh Thái Ninh thỏa lòng ân ái. Cơ hội ngàn năm có một, bình thường đều là nàng bị Lương Mẫn Doanh ức hiếp dưới thân, bây giờ nghĩ đến có thể ở trên nàng ta, còn để người ta vì nàng mà sinh cốt nhục. Đinh Thái Ninh cười đến tít mắt, liền nhào đến ôm lấy Lương Mẫn Doanh lên giường ngay. Thời khắc hạnh phúc không thể bỏ qua, cảm xúc hạnh phúc không được lãng phí !
Cùng lúc đó, ở một biệt phủ cách Thiên Sơn trăm dặm, có một sơn trang thanh nhã bên cạnh dòng suối An Khê, khung cảnh vô cùng thanh tịnh và bình yên. Trên đó, có một đôi trẻ con vừa biết đi đang chạy giỡn với nhau cười vang rất vui vẻ. Một nữ nhân trung niên đang nô đùa cùng hai đứa trẻ. Còn ở trong phòng gần đó, lại có một nữ nhân khác đang ngồi cạnh giường của một người nằm mê man. Nữ nhân ngồi kia phong thái thanh cao, vẻ trầm tư, dù ở chốn thâm sơn trong trang diện điểm tô nhưng vẫn không nhạt đi vẻ kiêu sa, quí phái. Nàng chính là lưỡng triều hoàng hậu Trần Ý Đình.
Trần Ý Đình dịu dàng cầm khăn ướt lau mặt cho nữ nhân đang nằm kia, sau đó lại nhìn sang chỗ đám trẻ cười đùa. Nàng bảo với người hôn mê kia:
- Dung Uyển, muội xem, muội ngủ như thế lại ngủ mất hai năm rồi đó. Muội tỉnh dậy mà xem, bây giờ Hạo nhi và Nhuận nhi đều đã biết đi, còn gọi được tiếng mẫu thân nữa. Muội cũng nên sớm tỉnh dậy mà nhìn chúng nó. Muội có biết hay không, mỗi khi chúng nó gọi lên tiếng mẫu thân đều rất đáng yêu...
Hạo nhi và Nhuận nhi mà Trần Ý Đình nói chính là Đinh vương Hạo mà trước đây Lý quí phi hạ sinh cùng đứa nhỏ Nhuận nhi, là đứa bé thế thân mà Lý Dung Uyển đem vào cung thay cho Đinh Hạo trong lúc tranh giành thế lực. Lúc Quế Châu và Trần Nhân Quý đưa Lý Dung Uyển trốn khỏi nội cung cũng mang theo cả hai đứa nhỏ cùng về đây lánh ẩn. Sau một thời gian, Trần Ý Đình cũng rời hậu vị chốn hoàng cung hội tụ ở đây nhưng Lý Dung Uyển hôn mê tận lúc này vẫn chưa tỉnh. Nghĩ đến nàng hôn mê đã hai năm ròng rã, mặc dù đã có Trần Nhân Quý luôn cố gắng cứu chữa. Nhìn Lý Dung Uyển càng ngày càng suy yếu, Trần Nhân Quý cũng thở dài bi ai. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ nàng ấy sẽ không cầm cự được lâu.
Lúc này, hai đứa trẻ đang đùa ngoài kia, bất chợt trời chợt chuyển mây, có lẽ sắp mưa. Trần Ý Đình vội gọi các con vào trong kẽo mưa đến. Đám nhỏ lại mê đùa, không chịu vào trong mặc kệ Quế Châu đang chạy theo bắt lại. Hai đứa trẻ lém lỉnh, né trái vòng phải khiến Quế Châu đuổi mãi không xong. Trần Ý Đình vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu, không biết nói sao với đám trẻ nghịch ngợm, liền chạy ra cùng Quế Châu trước sau chặn lại. Thế nhưng cả nàng và Quế Châu cũng đều đã ở tuổi trung niên, hai đứa bé này lại láu lỉnh làm sao! Vừa chạy nhanh, vừa khéo biết luồn lách, các nàng càng đuổi chúng càng cho rằng các nàng là muốn cùng đùa vui cho nên càng chạy nhanh hơn khiến hai người tuổi cao các nàng mệt bở. Trần Ý Đình đuổi một lúc cũng không bắt được, vừa đứng một thở vừa cười nói:
- Nhuận nhi, Hạo nhi đừng chạy nữa! Đại nương thật đuổi không kịp các con!
Hai nhóc Đinh Nhuận, Đinh Hạo thấy nàng không đuổi kịp lại càng phấn khích hơn, đôi chân nhỏ bé lún nhún càng thêm tăng tốc nô giỡn. Cho đến khi đụng phải một cổ thân thể mềm ấm, liền sau đó bị bắt lấy nhấc lên. Hai đứa bé tròn xoe mắt nhìn người đang bế mình trên tay, miệng khẽ gọi lên:
- Mẫu thân!
Trần Ý Đình nghe thấy tiếng gọi đó mới nhìn lên và cũng đồng thời há hốc ngẩn ra vì kinh hỉ.
- Dung Uyển! Muội...muội tỉnh thật rồi!
--------------------
Trong một sơn động, trên núi Hổ...
Thánh y Mộc Liên Hoa đang ngồi bên lò đồng pha trộn dược hương sau đó mang đến bên chiếc cổ sàng (giường) bằng gỗ hóa thạch tuổi thọ đã hơn ngàn năm. Ở trên cổ sàng kia là cổ thân thể của Lam Hân Di đang nằm đó. Lam Hân Di vẫn còn hơi thở nhưng không tỉnh lại bởi vì linh hồn của nàng vẫn còn ở lại trong Tụ hồn châu nằm trong bụng của chính nàng.
Nói ra, là bởi vì Lam Hân Di bướng bỉnh không chịu phục tỉnh. Mặc cho Mộc Liên Hoa đủ cách khuyên nhủ thậm chí trục ép linh hồn nàng thoát khỏi Tụ Hồn châu để trở lại nguyên thân. Cơ mà Lam Hân Di rất cương quyết, còn nói quãng thời gian hạnh phúc nhất là những lúc như thế này. Thà rằng ở mãi trong Tụ Hồn châu, vô tri vô giác, không thể hành tác (không làm được gì) nhưng có thể ở bên cạnh sư tỉ, được nhìn ngắm sư tỉ, còn được chính sư tỉ thương xót vì nàng mà bảo dưỡng nguyên thân. Còn hơn phục tỉnh lại bị sư tỉ đuổi đi, càng thảm thương khi cả đời phải cô quạnh lẻ loi, không thể cạnh bên sư tỉ. Mộc Liên Hoa nghe nói vừa thương vừa áy náy. Thật sự nàng chưa từng nghĩ đến sẽ yêu thương tiểu sư muội. Bởi vì nàng biết bản thân sẽ không thể nào quên được, từ tâm đến ý đều dành hết cho Liễu sư huynh. Rốt cuộc mọi chuyện cũng như giấc mộng qua, những gì mà nàng làm cho Liễu sư huynh, vì người ta cẩn thận chăm lo bảo dưỡng thi thể, sau khi hồn của Liễu Vân Thanh tự mình phá cách hủy mệnh cộng sinh vào Kiều Vũ Phi thì cổ thi thể kia cũng tự nhiên phân hủy. Đã ý trời là không thể thay đổi, Mộc Liên Hoa cũng đành khép chặt tâm tư, vùi hết kí ức cùng Liễu Vân Thanh vào quên lãng. Vả lại mỗi ngày thay vào đó đều chăm sóc Lam Hân Di. Vì Lam Hân Di dùng tà thuật mượn sét đã phạm thiên qui, cũng may gây họa cũng không lớn cho nên sau khi nàng thỉnh phép, cầu ân thiên, rốt cuộc cũng có thể xin lại một phần thọ phước cho nàng ấy. Thế nhưng Lam Hân Di lại lì lợm trốn miết trong Tụ hồn châu, thà làm một tiểu vong hồn mông lung cũng không thèm sống lại làm người nữa. Mộc Liên Hoa nói mãi không được, rốt cuộc lần này nàng đổi dược hương dưỡng thi cho Lam Hân Di xong liền trầm mặc ưu ta, vẻ mặt có chút bâng khuâng nói:
- Hân Di, có lẽ hôm nay là lần cuối tỉ có thể giúp muội đổi dược rồi. Muội vẫn không chịu phục tỉnh nhưng tỉ cũng không thể ở mãi nơi đây. Mỗi một tộc chủ của tộc Mộc Long đều có sứ mệnh ở lại nhân gian một trăm năm để tôn tạo việc phước. Nhưng rốt cuộc tỉ lại vì Liễu Vân Thanh mà gây ra rất nhiều chuyện tổn hại phước báu, có tội với Long tộc rất nhiều. Cho nên lần này tỉ đi... có lẽ sẽ không bao giờ trở lại được nữa. Muội hãy tự mình bảo trọng.
Ở trong Tụ Hồn châu, Lam Hân Di nghe rõ nhưng không thể nào đáp lại với Mộc Liên Hoa. Nàng ấy nói nàng ấy phải đi ư? Đi? Chẳng lẽ là nơi mà trước đây nàng ấy đã nói Côn Luân đỉnh? Nghe nói Côn Luân đỉnh là nơi của tiên nhân. Ở đó không có người trần, không có vui buồn yêu hận, chỉ có thanh tịnh và tâm lặng để tu tập thành tựu mà thôi. Cũng không biết nơi đó xa đến đâu nhưng Mộc Liên Hoa đã quyết định đến đó cũng có nghĩa nàng đã dứt bỏ được tất cả, yêu hận với Liễu Vân Thanh, vứt bỏ cảm ngộ ở hồng trần và cả những gì cùng với Lam Hân Di nàng nữa.
Lam Hân Di tức thời kinh sợ. Nàng không muốn như vậy đâu! Nếu đến như vậy rồi mà sư tỉ vẫn bỏ nàng đi, vậy thì nàng ở trong Tụ Hồn châu này làm chi, nàng càng ở lâu thì càng khổ sở. Thế là nàng cố hết sức mình tìm cách phá Tụ Hồn châu để rời khỏi. Nàng nhất định phải thoát ra, nàng nhất định phải ngăn lại sư tỉ.
Tụ Hồn châu là bảo vật thần linh dùng để giam giữ bảo dưỡng linh hồn chúng sinh, đâu phải tự nhiên muốn thoát là sẽ thoát được. Lam Hân Di càng gấp càng hoảng, cào cấu lung tung nhưng vẫn vô lực phá pháp cách ngăn, không sao rời khỏi được. Nhìn Mộc Liên từng bước thoát li, Lam Hân Di khổ sở đến muốn chết đi nhưng thật đáng thương vì bản thân là một cổ linh hồn bị nhốt còn thảm hơn đã chết. Nàng cuồng phẫn gào thét lên, giãy đạp như điên loạn bên trong vậy mà bên ngoài Mộc Liên Hoa cũng không hề hay biết. Đến lúc này nàng mới hối hận, tại sao không sớm chịu phục trạng, sống lại trong thân thể để kề cận với Mộc Liên Hoa. Hay giờ mới nhận ra làm cổ hồn thê thảm lắm, việc gì cũng không thể, không thể, thật là thảm thương!
Lam Hân Di khổ quá khóc mướt lên. Trời cao ơi, tàn nhẫn quá! Nàng chịu đựng đến như vậy cũng không cho nàng có thể được bên sư tỉ ư? Sư tỉ vậy mà nỡ bỏ nàng đi! Sư tỉ thật sự quá tàn nhẫn!
Đang lúc Lam Hân Di cùng khổ cuồng phẫn, bất ngờ lại cảm giác được linh hồn mình bị một sức hút mãnh liệt lôi đi. Liền đó, nàng cảm thấy thân thể nặng đi. Dần dần một lúc sau, nàng cảm nhận được dường như là ánh sáng rọi vào mắt. Lập tức, nàng mở mắt bật dậy nhìn xung quanh mới nhận ra mình đã trở lại thân xác. Điều duy nhất có thể khiến nàng muốn nghĩ chính là sư tỉ Mộc Liên Hoa. Thế là nàng nhảy xuống giường ngay, chạy khắp xung quanh tìm sư tỉ. Chắc chắn là do sư tỉ còn ở đây. Nếu không phải sư tỉ làm phép nàng sẽ không thoát khỏi được Tụ Hồn châu đâu.
- Sư tỉ! Tỉ ở đâu?
Nàng thật gấp chạy khắp tìm kiếm xung quanh.
- Sư tỉ ơi! Tỉ đừng đi! Đừng bỏ muội!
Lam Hân Di cứ như một tiểu cô nương vừa chạy vừa òa khóc lại không biết ở ngay đằng sau nàng ấy, Mộc Liên Hoa nhìn theo cười mà nước mắt muốn rơi.
"Sư muội ngốc! Đã bao nhiêu tuổi như thế vẫn như tiểu cô nương ngày xưa mãi sao?"
Thấy Lam Hân Di khóc càng lúc càng dữ, Mộc Liên Hoa cũng không chịu nổi phải kêu lên:
- Hân Di! Tỉ ở đây!
Thật không hiểu đồ ngốc này mắt mũi để đâu, vừa phục thể xong liền hốt hoảng hối hả bật ngay dậy mà tốc chạy đi tìm kiếm, trong khi nàng vẫn ở ngay sau giường của nàng ấy mà lại không phát hiện ra. Đã bao nhiêu năm qua, không ngờ Lam Hân Di vẫn luôn như thế, đối với nàng cuồng mê quấn quýt, bất kể suy nghĩ đến loại tình cảm ấy là như thế nào? Chính vì như vậy, Mộc Liên Hoa mới xem nàng như một tiểu muội mà yêu thương. Nhưng bây giờ nhận ra, thật ra tình thương cũng có thể thay đổi và cũng có thể tăng trưởng nhiều hơn chút nữa.
Lúc này, Lam Hân Di đã nghe được tiếng của Mộc Liên Hoa gọi, nàng liền là ba chân bốn cẳng chạy đến ôm sư tỉ mà khóc lên.
- Sư tỉ, xin tỉ đừng đi! Đừng rời khỏi ta! Đừng bỏ lại một mình ta. Hu hu!
- ...
- Sư tỉ, ta yêu tỉ!
...