- Sư muội! Muội thật sự muốn chết đến như thế? Muội thật sự cho rằng ta không dám giết muội hay sao?
- Ha ha ha! – Lam Hân Di nằm soãi ra đất, cười một cách thê lương. – Biết chứ, sao lại không biết? Ta biết tỉ vì Liễu lang của tỉ, cả trời đất, cả nhân gian này tỉ còn dám hủy, nói chi chỉ là hủy diệt một tiểu sư muội như ta? Ha ha ! Ha ha!
- Lam Hân Di! - Mộc Liên Hoa đứng dậy thét to gọi tên tiểu sư muội cách giận dữ. – Một là ngươi nhả ra, nếu không thì đừng trách ta không nễ tình đồng môn mà đối với ngươi tàn nhẫn.
Dứt lời, nàng cầm lấy Phù Long kiếm bị Lam Hân Di đánh rơi trên đất giơ lên hướng Lam Hân Di mà đe dọa:
- Lập tức nhả Tụ hồn châu cho ta!
- Ha ha! Sư tỉ muốn lấy nó thì cứ tự nhiên đi!
- Lam Hân Di! Ngươi...ngươi...
Mộc Liên Hoa cầm Phù Long kiếm đã giơ lên trước bụng của Lam Hân Di. Nàng thật sự không nhân nhượng được nữa rồi.
- Sư muội, là muội ép ta!
Tụ hồn châu là thần khí đạo giáo có công năng nuôi dưỡng và lưu giữ linh hồn nhưng nó cũng chính là một loại linh châu có tính hấp thụ, một khi bị nuốt vào trong bụng tất nhiên cũng sẽ bị khí tức phản áp cùng nguyên thần trong cơ thể Lam Hân Di chèn ép ảnh hưởng. Huống hồ chi Lam Hân Di còn là một người bị ma pháp tổn thương nguyên thần, nếu để Tụ hồn châu trong bụng nàng ấy càng lâu đối với linh hồn bên trong linh châu đấy càng bất lợi. Thế nhưng Lam Hân Di chẳng còn bao nhiêu thời khắc nữa, nàng có thể nào ra tay đoạt mệnh nàng ấy đây?
Nhác thấy Mộc Liên Hoa ánh mắt phừng phựt, vẻ mặt lạnh căm biểu lộ phẫn nộ cùng oán hận đến cực độ. Lam Hân Di cuối cùng bất đắc dĩ nở ra một nụ cười, ánh mắt nhìn sư tỉ thế nhưng trái tim nàng đã phóng hạ buông xuôi. Nàng rơi xuống một giọt nước mắt bi thương, chua xót nói một lời trăn trối:
- Sư tỉ, ta đã cố hết sức mình vẫn không sao ngăn được sư tỉ. Có lẽ đấy mới thật sự là ý trời. Lam Hân Di ta xem như đã hoài cô vô ích rồi. Thế nhưng ta không hối hận. Sư tỉ, khoảnh khắc tỉ đẩy ta rời khỏi Thánh y cung rời khỏi tỉ, ta đã từng nguyện ước chỉ cần được trở lại, được gặp tỉ dù chỉ một lần, thậm chí cho dù tỉ sẽ giết chết ta...Rốt cuộc nguyện ước của ta cũng đã toại thành. Sư tỉ, được chết trong tay tỉ đối với ta là cũng là điều mà ta cam tâm tình nguyện. Tỉ ra tay đi!
Nàng nói xong cũng là lúc nàng rơi vào hư vô, buông lỏng toàn thân bước vào cảnh giới hồn lìa khỏi xác. Mộc Liên Hoa cầm Phù Long kiếm trên tay chỉ cần hạ xuống thôi là có thể lấy ra giải cứu cho người nàng yêu thương nhưng sau đó phải nhìn linh hồn của Lam Hân Di tan thành mây khói. Lam Hân Di luyện Thu Linh pháp đã phạm đến thiên điều, trên đời này cứu được nàng chỉ có thể là Tụ hồn châu, nhưng Tụ hồn châu chỉ có một đã dùng để chứa đựng linh hồn của Liễu Vân Thanh. Nếu như muốn cứu được Lam Hân Di chỉ có cách lập tức triệu xuất linh hồn của Liễu Vân Thanh ra và thực hiện hoán hồn chuyển mệnh. Ấy nhưng ở nơi này cách rất xa núi Hổ, không có thi thể của Liễu Vân Thanh. Hơn nữa thời cơ không thích hợp. Cổ thi thể kia đã bảo quản rất nhiều năm, cũng không phải nhất thời liền có thể thực hiện pháp thuật hồi sinh ngay. Bởi vì Liễu Vân Thanh mất tim cho nên trước khi phục sinh còn phải ghép tim của một người khác vào thay cho nàng ấy và kẻ được Mộc Liên Hoa chọn thay thế chính là Kiều Vũ Phi. Thế nhưng lúc này dương thọ của Kiều Vũ Phi chưa hết lại bị Lam Hân Di dùng ma pháp bắt mất linh hồn. Mà khi linh hồn rời khỏi xác thì rất nhanh trái tim cũng không còn nhịp đập, dù cho nàng có là Thánh y cũng không có khả năng giữ được nhịp tim của cái xác không hồn, thế có khác nào bao nhiêu công sức nàng bồi tụ cho Kiều Vũ Phi thành ra hư vô sao?
Tình huống trước mắt rất khẩn cấp, nàng chỉ có hai lựa chọn một là mổ bụng Lam Hân Di lấy ra Tụ hồn châu bỏ vào thân thể của Kiều Vũ Phi để duy trì nàng ấy cho đến khi về được núi Hổ nhưng như thế thì xem như bỏ mặc Lam Hân Di vĩnh viễn tan biến. Hai là nàng dùng long châu hút ra linh hồn của Liễu Vân Thanh bên trong Tụ hồn châu trong bụng của Lam Hân Di rồi chuyển linh hồn ấy tạm vào thi thể của Kiều Vũ Phi để lại Tụ hồn châu bảo toàn cho Lam Hân Di không bị tan hồn nát phách. Thế nhưng cách này lại có bất ổn khi không biết chừng linh hồn của Liễu Vân Thanh chưa chắc sẽ thích nghi được trong thân thể của Kiều Vũ Phi nếu không có Tụ hồn châu trợ đỡ.
Thời khắc khẩn cấp quan trọng thế này nhưng nàng chỉ có vọn vẹn khoảnh khắc để quyết định, thật sự khó khăn vô cùng. Từ trước đến giờ nàng đều nghĩ cả đời này người mà nàng xem trọng nhất tuyệt đối chỉ có thể là Liễu Vân Thanh, lúc này mới biết thật ra với tiểu sư muội nàng cũng không hề muốn mất. Tất cả đều là do tiểu sư muội ngốc nghếch tự làm tự chịu, thế nhưng nàng ấy là vì nàng. Nếu như nàng cứ thế bỏ mặc để nàng ấy vĩnh bất siêu sinh thì thử hỏi nàng có thật sẽ không hối hận hay không?
Long châu trong tay Mộc Liên Hoa bất chợt rung lên, dường như là do cảm ứng được nội tâm bấn loạn của nàng, sau đó không cần đến Mộc Liên Hoa làm phép long châu tự mình chuyển động rồi bật lên xoay tròn trên không trung, tiếp đó tự tỏa ra một luồng sáng phía trên thân thể của Lam Hân Di liên tục hút lấy một cổ linh hồn. Mộc Liên Hoa hoàn toàn không thể tin nổi. Nàng một chút phép thuật cũng chưa từng triển khai!
Tiếp đó, đạo hào quang thu nhỏ dần đến khi chỉ còn một đốm sáng rồi bất ngờ bay thẳng đến chỗ của Kiều Vũ Phi rồi chui thẳng vào miệng nàng. Hào quang dừng lại ở trong bụng Kiều Vũ Phi rồi biến mất. Mộc Liên Hoa lúc này vẫn còn trong trạng thái hết sức bất khả tư nghì. Hóa ra bởi long châu là bảo vật có linh tính, nàng đã để long châu ở trong cơ thể Kiều Vũ Phi quá lâu khiến nó cũng xem Kiều Vũ Phi như là chủ nhân thật sự. Vì cảm ứng được cơ thể Kiều Vũ Phi có bất trắc, long châu lập tức hiển quang phát thần lực bảo hộ cho nàng. Không cần đến Mộc Liên Hoa làm phép ra lệnh, long châu đã tự hút lấy linh hồn trong Tụ hồn châu rồi chuyển linh hồn đấy sang thân thể đã lạnh của Kiều Vũ Phi. Ấy nhưng vấn đề là long châu chỉ có thể hút ra linh hồn nhưng không giữ được linh hồn, nếu linh hồn đó cùng thân thể kia không thể dung nhập được với nhau thì xem như linh hồn đó gặp nạn rồi. Quan trọng nữa là linh hồn bị hút đấy sẽ là Liễu Vân Thanh hay là Lam Hân Di?
Lần đầu tiên trong đời Thánh y nương tử thần cơ diệu toán tinh thông như thần rốt cuộc lại có lúc ở tình huống hoang mang bấn loạn, mờ mịt vô phương. Nàng tự mình tinh tế cẩn trọng từng chút thiết lập kì môn hoán chuyển thiên cơ, rốt cuộc từ đâu lại nảy ra bước này? Bây giờ đúng lúc bán dạ nguyệt suy, thiên cẩu thực nguyệt ấy nhưng trong tính toán của nàng không hề tính đến Kiều Vũ Phi nhanh như vậy lại chết. Và hơn thế nữa, nàng là muốn dùng trái tim của Kiều Vũ Phi thay vào cho Liễu Vân Thanh chứ không phải lấy linh hồn của Liễu Vân Thanh vào xác của Kiều Vũ Phi như hiện tại. Rốt cuộc nàng muốn khiển thiên cơ lại bị thiên cơ xoay một vòng biến chuyển. Bây giờ nàng rối đến không cách nào tính được tình huống hiện tại. Trong đầu nàng luôn hiện lên hai cái tên ép nàng phải cùng cực phân vân và khổ não: "Lam Hân Di và Liễu lang, nếu thật sự phải lựa chọn một trong hai người..."
Không chần chừ được nữa, Mộc Liên Hoa lập tức dựng đàn làm phép dùng Thiên Môn trận phong tỏa khu vực này, không để cho thần ma tiên yêu nào có thể tiếp cận. Đã đến bước này, nàng chỉ đành liều một lần, bất kể thế nào dù có hi sinh hết tất cả tu vi của nàng cũng phải thử cưỡng mệnh chuyển hồn, hồi sinh cho bằng được Liễu Vân Thanh.
Trận pháp đã bày, pháp đàn đã xong, Mộc Liên Hoa dùng máu chính mình viết ra pháp lệnh sau đó đốt cháy đi. Sau đó, nàng chắp hai ngón tay trước ngực đọc thần chú, ngay lập tức hai hình nhân bằng rơm trên bàn bật dựng dậy. Hai cổ thân thể của Kiều Vũ Phi và Lam Hân Di ở hai bên pháp đàn cũng tự nhiên tự bật dựng dậy. Mộc Liên Hoa lại tiếp tục đọc thần chú rồi mới dùng pháp nhãn quán sát hai cổ thân thể kia để thăm dò sau đó mới giật mình hoảng hốt, linh hồn bên trong thân thể của Lam Hân Di đã được tụ hồn châu bảo hộ vẫn ổn nhưng trong thân thể của Kiều Vũ Phi lại chỉ có long châu mà không tìm thấy linh hồn Liễu Vân Thanh đâu. Mộc Liên Hoa sợ đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Không thể nào như thế được! Nàng cố công cả đời luyện thuật cũng chỉ dùng cho lần này mà thôi, sao có thể ở thời khắc quan trọng này lại thất bại?
Mộc Liên Hoa gấp đến loạn cả lên cũng bất chấp hao tổn chân khí, thương tổn nguyên thần một lần nữa triển khai kì thuật chiêu âm nạp khí để tìm lại linh hồn của Liễu Vân Thanh. Thật là kì quái làm sao! Cũng không biết là nguyên nhân gì hôm nay nàng triển khai pháp đều thất bại. Nàng đã lập pháp lệnh đến ba lần, chiêu dụ đến không ít âm binh thay nàng phóng nhãn tìm kiếm nhưng rốt cuộc cũng không phát hiện gì. Cho đến lúc triển hết ba lần dùng chiêu âm thuật, pháp thuật của Mộc Liên Hoa tổn hao nghiêm trọng mà cũng không thấy phản hồi.
- Thật là khốn kiếp! Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được? Liễu sư huynh! Huynh đang ở đâu? Ở đâu vậy?
Pháp lực tiêu hao, thể lực tổn hại nhưng cũng thấy một tia hi vọng, đây là ý trời sao? Ông trời thật sự lợi hại đến như thế, ngay cả Mộc Liên Hoa nàng, chủ nhân của Mộc Long tộc, người thừa hưởng pháp lực của Long thần, bản lĩnh xuất thần nhập hóa như thế, biết được cả thiên cơ, nắm rõ biến chuyển cả tam giới vậy nhưng muốn thay đổi vận mệnh cho một người lại không thể ư? Ông trời thật sự đáng sợ, nàng có cố gắng đến đâu cũng giống như Tôn Ngộ Không trong bàn tay của Như Lai Phật Tổ, không cách nào xoay chuyển được?
- Không! Dù như thế nào, dù có như thế nào ta cũng sẽ tìm được sư huynh! Ta nhất định sẽ tìm được huynh!
Nàng dứt lời liền dùng hết tất cả pháp lực viết liền một lần ba mươi sáu pháp lệnh chiêu âm. Lần này nàng không thể thất bại, dù phải dùng hết pháp lực cùng công đức để gọi đến bao nhiêu âm hồn cũng phải tìm cho bằng được Liễu Vân Thanh.
Ngay lúc nàng vận hết công lực muốn triển công thi pháp thì bất ngờ nghe được ở phía sau một giọng nói thân quen khiến nàng nhất thời choáng váng, không thể tin:
- Đừng tìm nữa. Ta ở đây!
----------------------